Chương 571
Sau khi cửa xe được đóng lại, Dạ Mạc Thâm nghiêng người sang thắt dây an toàn cho cô, cô rối loạn: “Tôi tự thắt được rồi.
Nhưng Dạ Mạc Thâm không để ý đến cô, anh vẫn nghiêng người sang người cô, thắt dây an toàn cho cô. Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào cổ cô, cô chớp mắt, nhìn thấy chiếc mũi cao thắng và đôi môi mím thắng thành một đường của anh, cô tự nhiên có suy nghĩ muốn hôn lên đó.
Suy nghĩ này vừa xoẹt qua đầu cô thì mặt cô cả kinh đến trắng bệch. Cô đưa tay đẩy Dạ Mạc Thâm ra.
Đúng lúc đó anh cũng mới thắt dây an toàn cho cô xong, anh đang ngồi lại thì bị cô đẩy một cái, anh ngã về phía ghế lái.
Dạ Mạc Thâm cau mày: “Tự nhiên em lên cơn gì vậy?”
Hàn Mặc Tử cảm thấy tại mình đang nóng lên, cô nghiến răng: “Anh tránh xa tôi ra một chút, tôi không cần anh làm thay những chuyện này.
Đó rõ ràng là những chuyện cô có thể tự làm được nhưng
Dạ Mạc Thâm cứ muốn giành để làm.
“Anh làm thì cũng đã làm rồi, em lại làm sao vậy?”
Vốn dĩ Dạ Mạc Thâm còn thấy hơi tức giận nhưng thấy vành tai cô đỏ lên như vậy thì nhận ra hóa ra là cô xấu hổ.
Anh không hiểu vì sao cô lại xấu hổ nhưng anh biết rõ là cô đang xấu hổ, thấy vậy trong lòng anh cảm thấy rất vui mừng. Hàn Mộc Tử quay đầu sang một bên, cô mở cửa sổ và không để ý đến anh nữa.
Cô cứ càng để ý tới là con người kia lại được đà lần tới.
“Em đến công ty sao?”
Hàn Mộc Tử chỉ gật đầu. Da Mạc Thâm lái xe rất ổn định.
Lúc đầu có còn cảm thấy hơi mơ màng nhưng chỗ này cũng chỉ cách công ty có có một đoạn, gió lạnh bên ngoài thổi bớt hơi nóng trên mặt cô, nhưng không tới một phút sau, cửa sổ đã bị Dạ Mạc Thâm đóng lại.
Cô quay lại hỏi: “Anh đóng cửa xe tôi lại làm gì?”
“Chẳng lẽ em quên mất mình là bệnh nhân sao? Không được để gió lùa như thế”
Hàn Mộc Tử.
Bỏ đi, không mở thì không mở.
Cô dựa về phía sau, Dạ Mạc Thâm lại hỏi: “Có cần chỉnh ghế xuống để em năm một lát không? “Không cần.”
Cô lại ngồi thẳng lên, cô nói câu nào hình như cũng ngược lại với ý của anh.
Dạ Mạc Thâm không nói gì nữa.
Cô ngồi thẳng lưng một lát thì lại không chịu được, cả người cô lại từ từ dựa ra sau, đầu cô dựa vào lớp đệm phía sau, mi mắt cũng trở nên rất nặng.
Sau đó, hô hấp của cô trở nên bình ổn.
Dạ Mạc Thâm cởi nút áo vest của mình, đến lúc đèn đỏ dừng xe, anh cởi áo khoác của mình ra, phủ rất nhẹ nhàng lên người của cô. Hàn Mộc Tử ngủ thiếp chắc cũng cảm thấy hơi lạnh, áo khoác ngoài của anh vừa được cởi ra nên vẫn còn giữ được nhiệt độ trên người anh. Vậy nên khi anh vừa đắp áo lên người cô, cô vô thức có người gần lại chỗ ẩm, cả tay và vai của cô đều co lại.
Dạ Mạc Thầm hơi nhíu mày, anh bật điều hòa trong xe lên rồi điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp.
Nhiệt độ trong xe trở nên rất ấm áp, Hàn Mộc Tử đang ngủ cũng không phải có người lại nữa, cô yên tâm nằm thoải mái để ngủ, khuôn mặt cô rất an tĩnh.
Trước tòa nhà công ty, có một chiếc xe im lặng đứng ngoài cửa.
Thực ra cũng được một lúc rồi nhưng Dạ Mạc Thầm thấy cô ngủ ngon như vậy thì không nhân tâm đánh thức.
Vả lại có đang bị bệnh nên thích ngủ như vậy cũng là điều bình thường.
Chính vì vậy nên anh để có ngủ cho ngon, cô coi như cũng được nghỉ ngơi thêm một lúc nữa.
Dạ Mạc Thậm lấy điện thoại ra, điện thoại của anh kết nối với camera nên có thể xe được tình hình trước cửa nhà cô. Anh xem đi xem lại mấy lần, khung cảnh đều rất bình thường
Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đối phương nhận ra bọn họ nên này cũng đã phản công nên kịp thời dừng tay lại.
Xem ra mấy ngày này có thể thoải mái một chút.
Anh cất điện thoại đi, anh nhìn Hàn Mộc Vũ đang ngủ rất ngon. Anh không nhịn được dùng ngón tay mình sở nhẹ lên má cô, nhẹ nhàng nói.
“Có anh ở đây thì không ai làm bị thương em được. Tự nhiên Hàn Mộc Tử tỉnh lại.
Cô cũng không biết vì sao, cô chỉ nhớ vừa rồi trong giấc mơ, cô thấy mình vẫn đang ở trong xe, mà cô phải đến công ty nên nhanh chóng mở mắt thức dậy. Cô vội ngồi dậy, chiếc áo vest phủ bên ngoài người cô cũng vì hành động bất ngờ của cô mà rơi xuống dưới.
Hàn Mộc Tử cúi đầu nhìn thì mới phát hiện ra đó là áo ngoài của Dạ Mạc Thâm. Cô đang định giơ tay ra lấy thì nghe thấy tiếng của anh: “Em tỉnh rồi à?”
Nghe thấy vậy, cô quay đầu sang, quả nhiên Dạ Mạc Thâm cũng điều chỉnh ghế của mình xuống, nằm ở đó rất thoải mái.
Hàn Mặc Tử: “..
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đã đến tòa nhà công ty rồi.
Cô mím môi hỏi: “Tôi ngủ được bao lâu rồi?”
khỏe môi của Dạ Mạc Thâm cong lên: “Không lâu lắm, chắc khoảng hai tiếng thôi.”
Hai tiếng?
Nghe thấy con số này, sắc mặt Hàn Mặc Tử thay đổi, cô nghiền rằng: “Hai tiếng mà anh bảo không bao lâu sao? Sao anh biết vậy mà không gọi tôi dậy?”
“Em cứ ngủ thì có gì không tốt sao?”
Dạ Mạc Thâm ngước mắt lên nhìn cô.
“Tinh thần em không tốt thì có đến công ty cũng không giải quyết được việc gì
Lý lẽ gì không biết “Đây là lý do anh không gọi tôi dậy sao?”
Hàn Mộc Tử định tiếp tục cãi nhau với Dạ Mạc Thâm nhưng thấy bộ dạng anh thế thì cô nghĩ lại, tranh cãi với anh cũng không có ích lợi gì hết. Cô quay đầu và nói: “Thôi bỏ đi vậy, tôi vẫn còn có việc gấp phải lên trên xử lý. Anh đã đưa tôi anh toàn tới đây thì chắc anh cũng yên tâm rời khỏi đây rồi nhỉ”
“Không được.
“Vì sao?”
“Anh đợi em ở đây rồi đưa em về nhà.
Hàn Mộc Tử: “
“Vì em vẫn còn đang trong lúc mắc bệnh, anh không thể để em tự lái xe về nhà được. Em đi giải quyết công việc đi, anh cho em 20 phút.
“20 phút?”
Dạ Mạc Thâm nói: “Bây giờ em đang là bệnh nhân, không được lao lực quá độ, nếu em cứ kéo dài thì đến 20 phút em cũng không có đâu.”
Nghe đến đây, Hàn Mặc Tử cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cô không cười ra được. Cuối cùng cô đành dở khóc dở cười nhìn Dạ Mạc Thâm.
“Anh không thấy anh làm những chuyện này là anh đang quân quá nhiều việc sao?”
“Còn 19 phút nữa”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!