Chương 421 Có phải cô hận tôi không?
Phía trước có người dẫn đường, nhưng sau đi được một đoạn ngắn thì đột nhiên người dẫn đường dừng lại và nói: “Cô Shelly, anh Dạ bảo tôi đưa cô tới đây thôi.”
Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua con đường phía trước, sau đó gật đầu đáp lại: “Được.”
Sau khi nhóm người rời đi, ánh mắt cô trở nên u ám: “Anh ta cố ý làm thế này sao? Bảo người dẫn mình tới nơi này rồi đi mất, chẳng phải muốn mình nhớ lại đoạn đường này sao?”
Tuy Hàn Mộc Tử ở nơi này không lâu. Nhưng đây là nơi mà trước kia cô từng sống, cũng là khu vực sinh hoạt mỗi ngày của cô. Nghĩ tới đây, hai tay đang buông ở hai bên của Hàn Mộc Tử nằm chặt lại, cắn chặt răng. Rõ ràng Dạ Mạc Thâm cố ý làm như vậy.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, sau đó cất bước đi về phía trước. Lúc này, Dạ Mạc Thâm đang nhìn theo từng bước chân của Hàn Mộc Tử, tay lắc nhẹ ly rượu vang, môi khẽ mỉm cười.
“Xem ra người phụ nữ này nhớ rất rõ từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi đây.
Chẳng bao lâu sau, Hàn Mộc Tử đi tới trước cửa, cô đưa tay lên gõ cửa. Một giọng nam trầm ấm truyền từ bên trong ra: “Vào đi.”
Cô đưa tay đẩy cửa ra, trong mắt không hề có cảm xúc gì. Hàn Mộc Tử đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, uống rượu vang với vẻ nhàn nhã kia. Có lẽ vì là ngày nghỉ nên Dạ Mạc Thâm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cài vài cái cúc áo một cách hờ hững. Bên dưới mặc một chiếc quần dài màu đen có thiết kế đơn giản.
Ánh nắng trên biển chiếu vào phòng qua cửa sổ sát đất, khiến căn phòng trở nên sáng sủa. Ánh nắng sớm chiếu vào phòng, khiến căn phòng như được phủ một tầng màu sắc của sự lười biếng. Đáy mắt Hàn Mộc Tử lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Không thể không nói, ngũ quan và khí chất của Dạ Mạc Thâm khiến người ta không thể bắt bẻ được điều gì. Chỉ chốc lát sau, cảm xúc của cô đã trở lại như lúc đầu, sau đó mở túi xách của mình ra.
“Anh Dạ…
“Ăn sáng chưa?”
Dạ Mạc Thâm cắt ngang lời cô, ánh mắt anh chuyển tới mặt bàn ở trước mặt: “Ăn sáng trước nhé?”
“Đùa à? Có phải mình tới đây để ăn cơm đâu.”
Hàn Mộc Tử mỉm cười, mở túi xách và lấy thước dây ra: “Anh Dạ, lát nữa tôi còn bận việc khác. Vì thế chúng ta làm cho xong việc đi.”
Ý của những lời này là hy vọng Dạ Mạc Thâm sẽ đứng lên. Nhưng anh vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không động đậy chút nào.
“Anh Dạ?”
Hàn Mộc Tử nhíu mày lại. Anh khẽ cười: “Làm cho xong việc? Cô
Shelly vội vã như vậy là để đi hẹn hò à?”
“Không phải…” Cô ngập ngừng một chút rồi đáp lại.
“Thế thì ngồi xuống đây ăn sáng với tôi
Hàn Mộc Tử: “Anh Dạ.” đi.”
“Sao vậy?”
Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chẳm vào mặt cô: “Thời gian ăn sáng cũng không có à? Hay là tôi và cô cùng đi làm việc mà cô muốn làm nhé?”
Cô có điên mới đồng ý để anh đi tới trường học của Đậu nhỏ với mình. Cuối cùng, Hàn Mộc Tử chỉ đành thỏa hiệp, cất thước dây đi. Sau đó bước tới, ngồi đối diện với Dạ Mạc Thâm. Bữa sáng này rất thịnh soạn, giống như anh biết chắc cô sẽ tới đây vậy.
Hàn Mộc Tử đã ăn sáng ở nhà rồi, nhưng cô biết chuyện mà anh muốn làm thì nhất định sẽ làm cho bằng được. Vì thế cô chẳng thèm cãi cọ vào gì, cầm một miếng bánh sandwich đưa lên miệng cắn một miếng.
Hàn Mộc Tử chỉ hy vọng sau khi ăn xong bữa sáng này, có thể làm xong việc và rời khỏi đây một cách nhanh chóng. Trước kia, cô đã có rất ít thời gian để ở bên Đậu nhỏ rồi, bây giờ lại bị Dạ Mạc Thâm quấy rối. Hàn Mộc Tử cảm thấy thời gian dành cho con gần như không còn.
Cô vừa suy nghĩ vừa ăn sandwich. Anh ngồi ở đối diện vẫn đang nhìn cô chằm chằm, không hề rời mắt giây phút nào. Cô đã thay đổi rất nhiều. Hàn Mộc Tử của hiện tại tỉnh táo, mạnh mẽ và xinh đẹp hơn so với trước kia, giống như đã lột xác vậy. Người phụ nữ như vậy quả thật khiến anh phải cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng cũng là người khiến Dạ Mạc Thâm phải đau đầu.
Hàn Mộc Tử đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình. Cô không suy nghĩ nữa, ngẩng đầu lên nhìn, tình cờ lại chạm phải đôi mắt đen như mực của Dạ Mạc Thâm.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, anh không hề xấu hổ chút nào, vẫn nhìn chằm chẳm cô. Ánh mắt kia vô cùng lộ liễu, nóng bỏng đến mức đáng sợ. Hàn Mộc Tử đột nhiên thấy chột dạ, không còn tâm tư ăn cái gì nữa.
Cô bỏ miếng sandwich trong tay xuống, hạ giọng nói: “Tôi ăn no rồi. Anh Dạ à, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”
“Bất cứ lúc nào cũng được.” Dạ Mạc Thâm bày ra dáng vẻ xin cứ tự nhiên. Nhưng anh vẫn lười biếng ngồi trên sofa, không nhúc nhích chút nào.
“Chẳng lẽ anh ta còn muốn mình tới đó nữa sao?”
Hàn Mộc Tử nhíu mày lại, lấy thước dây của mình ra một lần nữa.
“Muốn mình đi qua thì qua đó thôi. Dù sao lấy xong số đo cơ thể của anh ta, mình cũng sẽ đi ngay.
Cô bước về phía trước, lên tiếng yêu cầu: “Anh Dạ, anh có thể đứng lên một chút được không?”
“Đứng lên?”
Dạ Mạc Thâm nhíu mày. Hàn Mộc Tử mỉm cười: “Chỉ một phút là đủ rồi.”
Cô nói xong thì kiên nhẫn đứng chờ. Khoảng một giây sau, Dạ Mạc Thâm để ly rượu xuống, đứng thẳng dậy. Cô vốn còn đứng cách đó một khoảng, nhưng dường như khi đứng dậy, anh cố ý kéo gần khoảng cách giữa hai người, gần như đứng sát vào nhau.
Dạ Mạc Thâm có thân hình cao to đứng trước mặt Hàn Mộc Tử. Hơi thở nam tính của anh tỏa ra xung quanh, bao phủ khắp người cô. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng cô vẫn cảm thấy sợ loại hơi thở này. Con người trong mắt Hàn Mộc Tử hơi co lại, cô đang định lùi về phía sau lấy bước để giữ khoảng cách với anh, một cánh tay đột nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Hàn Mộc Tử ngạc nhiên ngước lên nhìn: “Anh làm cái gì vậy?”