Chương 273: Tin tưởng anh!
Ánh mắt của Thẩm Kiều mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, dường như cô muốn nhìn thấy được tia khác thường hay bất kì một thứ gì đó qua đáy mắt hoặc giữa hai lông mày của anh, muốn bắt lấy từng li từng tí, không muốn bỏ qua một cái gì dù nhỏ nhất.
Nhưng mà Dạ Mạc Thâm, cái người này luôn luôn che giấu suy nghĩ và tâm tư cảm xúc của mình quá tốt.
Thẩm Kiều hoàn toàn không nhìn ra cái gì.
Cuối cùng, Thẩm Kiều cũng nghe thấy anh thấp giọng nói: “Anh nhất định phải nói rõ ràng thì em mới hiểu được ý của anh sao?’
Thẩm Kiều dừng lại, không hiểu ý anh nên lại nhìn anh.
Môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ nhếch lên: “Tới đây.’
Giọng nói của anh dường như có ma lực vậy, Thẩm Kiều thực sự bước lên thêm mấy bước. Khi đứng trước mặt anh, Dạ Mạc Thâm đột nhiên giơ tay ra kéo cô vào lồng ngực mình, sau đó anh ôm eo cô kéo sát vào người mình, rồi anh ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Anh đang cố gắng muốn lấy lòng em, em không nhận ra sao?’
Cả người Thẩm Kiều chấn động, đôi môi hồng mấp máy.
Trong lòng cô bỗng nhiên như dời sông lấp biển, như có hàng nghìn con ngựa chạy qua, cảm giác này…
Thẩm Kiều không nhịn được cắn môi dưới, ngơ ngác nhìn Dạ Mạc Thâm.
Hai người dựa vào nhau quá gần, gần đến mức ánh mắt mơ hồ không cong tiêu cự, nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn cúi người xuống từng chút một, chóp mũi dán lên mặt cô, môi mỏng muốn hôn cô.
Thẩm Kiểu kịp định thần lại trước khi anh hôn xuống, cô đưa tay ra chặn giữa hai người.
Vỗn dĩ môi của anh sẽ rơi trúng môi của cô nhưng vì cô đưa tay ra chặn lại nên anh hôn vào lòng bàn tay của cô, Dạ Mạc Thâm cũng không tức giận, mà anh trực tiếp cắn vào lòng bàn tay của cô một phát.
l::; Mặt của Thẩm Kiều đột nhiên đỏ bừng, đôi mắt trợn to thêm mấy phần.
Tên khốn kiếp này!
“Cho anh thêm một chút thời gian.” Anh dán vào lòng bàn tay cô mà nói, hơi thở nóng rực phun toàn bộ vào lòng bàn tay cô, Thẩm Kiều chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình trở nên nóng ẩm: “Anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.’
Một câu trả lời thỏa đáng sao?
“Ý của anh là chuyện của Hàn Tuyết U sao?” Thẩm Kiều dừng một lát: “Anh có thể cho tôi câu trả lời thỏa đáng gì chứ?’
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm tối sầm lại: “Cho anh thêm một chút thời gian.’
Anh lại lặp lại câu nói này một lần nữa.
Thẩm Kiều cắn môi dưới, đột nhiên ôm lấy cổ Dạ Mạc Thâm: “Vậy anh nói cho tôi biết, anh và Tuyết U…
đôi bông tai đó…’
“Tin tưởng anh.’
Thẩm Kiều ngây người nhìn anh.
Tin tưởng anh sao?
Cô… Phải tin tưởng anh sao?
Nhưng nếu như những lời của cô giúp việc là sự thật thì quả thực anh… Đối với cô khác với những người khác, còn chuyện của Hàn Tuyết U, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều cắn chặt răng, sau đó nói: “Trước tiên tôi sẽ nói cho anh biết rằng, tôi không có sở thích chia sẻ chồng mình với bạn tốt đâu.’
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Ai cho phép em nghĩ đến những chuyện vớ vần này vậy, Dạ Mạc Thâm anh đây chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với hai người phụ nữ.’
Thẩm Kiều bướng bỉnh mím môi, đột nhiên cô không biết phải nói gì nữa, anh đã nói rõ ràng mọi chuyện như vậy, chẳng lẽ cô thật sự hiểu lâm mối quan hệ của anh với Hàn Tuyết U sao? Nhưng cô đã tận mắt nhìn thấy những chuyện kia mà.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều không nhịn được lại hỏi thêm một câu nữa: “Anh đã nói đến như vậy rồi mà vẫn không thể nói rõ ràng cho tôi biết rốt là có nguyên nhân gì sao?’
“Không thể.’
Vẻ mặt Dạ Mạc Thâm lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lùng nốt: “Chuyện này còn chưa xử lí xong thì em không muốn tin anh một lần sao?’
Thẩm Kiều do dự.
Tin anh một lần sao? Cô có thực sự muốn cho anh một cơ hội không?
Nhưng mà… Thẩm Kiều vẫn còn rất do dư không biết phải quyết định như thế nào, môi cô mấp máy, chưa kịp nói gì thì Dạ Mạc Thâm đã cúi đầu xuống hôn lên môi cô rồi.
Bốn cánh môi chạm vào nhau, cảm xúc mềm mại như bông vảu vậy.
Trong giây phút đó, Thẩm Kiều cảm thấy mọi suy nghĩ của mình đều bị nụ hôn của anh nuốt chửng, mọi nghi ngờ, mọi vướng mắc, mọi do dự đều sụp đồ vào lúc này.
Hay tin tưởng anh đi, vì anh đã nói như vậy.
Lần đầu tiên trong đời thích một người đàn ông như vậy, cô nên mặc kề mình mà tin tưởng tuyệt đối vào anh một lần, sau đó… Cho dù là kết quả như thế nào đi chăng nữa, cuộc đời này cũng không có gì phải hối hận.
Nút thắt trong lòng Thẩm Kiều đã được cởi ra, cô dần dần đáp lại nụ hôn của Dạ Mạc Thâm một cách non nớt.
Củi khô chống chọi với ngọn lửa, hai người bọn họ cứ như thế mà ôm chặt lấy nhau. Dạ Mạc Thâm áp đảo cô trên chăn bông mềm mại và muốn tiến vào bên trong cô, Thẩm Kiều cũng cong eo lên chuẩn bị nghênh đón như Dạ Mạc Thâm đột nhiên dừng lại.
Sau khi dừng lại, ánh mắt của anh vô cùng sâu kín nhìn chằm chằm cô giống như sói đói khiến cho da đầu cô tê dại.
Thẩm Kiều chớp chớp mắt, khô khốc hỏi: “Sao, sao vậy?’
Dạ Mạc Thâm không nói lời nào, đôi môi mỏng cong lên nhưng vẫn nhìn cô chằm chằm.
Da đầu Thẩm Kiều tê dại, cô không biết có chuyện gì xảy ra, mội lúc sau Dạ Mạc Thâm xoay người nằm xuống bên cạnh cô, lồng ngực nhấp nhô bởi vì hô hấp dồn dập, nhịp tim của Thẩm Kiều cũng không khá hơn, hô hấp của cả hai người đều dồn dập.
“Rốt cuộc… Là có chuyện gì vậy?’
“Quên?” Dạ Mạc Thâm trừng mắt nhìn cô: “Em là phụ nữ có thai đó.’
Sắc mặt Thẩm Kiểu tái nhợt: “Anh… Anh chê em sao?’
Có phải do cô để ý quá nhiều nên giờ trở nên quá nhạy cảm không? Dạ Mạc Thâm vươn tay ra kéo chăn lên đắp cho cô, che lại cảnh tượng quyến rũ trước mặt, sau đó khàn giọng nói: “Chê cái gì?
Người phụ nữ ngốc, không phải trước đây em nói cho anh biết rằng làm nhiều sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ sao?’
Nghe vậy, Thẩm Kiểu bỗng nhiên trợn to đôi mắt, không thể tin được nhìn Dạ Mạc Thâm.
Anh không tiếp tục nữa là vì sợ làm tồn thương cô sao? Mà phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ anh đang chê bản thân cô? Đột nhiên, Thẩm Kiều rất xúc động, suy nghĩ một lúc, cô liều mạng vươn tay ra ôm lấy cổ Dạ Mạc Thâm, sau đó chủ động leo lên người anh, ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng nói một câu.
Nói xong, mặt cô đỏ bừng như đang rỉ máu.
“Em nói cái gì?” Khi Dạ Mạc Thâm bị cô chủ động ôm chặt lấy, thân thể chấn động mạnh một cái, bàn tay to ôm lấy cái eo thon nhỏ của cô: “Em vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa.
Thẩm Kiểu cúi đầu, những lời nói như vậy chỉ nói một lần là đủ rồi, làm sao có thể nói lần thứ hai chứ?
Cô lắc đầu, hốt hoảng trả lời: “Không, em không nói gì cả…’
“Ha, có thật không?” Không hiểu tại sao tâm trạng của Dạ Mạc Thâm lại trở nên vui vẻ, đôi môi mỏng của anh cong lên một đường cong tà ác, lên tiếng trêu chọc: “Tại sao anh lại nghe thấy người nào đó nói với anh rằng… Nhẹ một chút có được không?’
Thẩm Kiều gần như là không còn mặt mũi nào gặp người. Cô vùi mặt vào trong lồng ngực của anh, làm sao mà cô còn dám ngẩng mặt lên nữa chứ. Hai gò má mềm mại của cô cứ đụng chạm vào ngực của anh như vậy khiến Dạ Mạc Thâm cảm thấy gốc rễ mềm mại nhất ở tận sâu trong tim anh đã bị cô chạm vào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!