Chương 258: Tôi đối xử không tốt với cô ây à?
Lúc nửa đêm cô đang ngủ thì cảm thấy sau lưng mình hơi ngứa nhưng mà rất thoải mái. Hình như chỗ vết thương đang có người bôi thuốc cho cô, nên chỗ vết thương của cô hơi đau và ngứa nhưng bây giờ cảm giác đầu tiên là rất thoải mái.
Cô buồn ngủ quá nên không mở mắt ra được, nhưng theo bản năng cô kếu nhẹ một tiếng.
Bàn tay đang bôi thuốc trên lưng cô dừng lại một chút, Dạ Mạc Thâm bất lực nhìn Thẩm Kiểu vẫn đang ngủ, anh mím môi mỏng: “Người phụ nữ đáng chết này, tôi đang làm gì thế này?”
Rõ ràng cô muốn nói ly hôn với anh, không muốn có quan hệ gì đến anh, làm anh tức giận sắp chết, nhưng anh vẫn lo lắng đến vết thương của cô nên nửa đêm trờ cô ngủ say thì mới cởi quần áo của cô ra để bôi thuốc.
Chuyện này…
Là một chuyện khiến người ta tức giận! bây giờ anh lại làm chuyện này?
Dạ Mạc Thâm siết chặt tay thành một nắm đấm, nhưng khi anh nhìn thấy cô đang nhắm mắt ngủ say thì sự tức giận và cáu gắt trong tim anh lập tức biến thành đau khổ và bất lực.
Anh thả lỏng tay mình ra, động tác bôi thuốc của anh cũng trở nên nhẹ nhàng, từng tý từng tý một bôi thuốc lên vết thương và xoa cho cô.
Trong lúc bôi thuốc, Thẩm Kiều không tỉnh dậy và cô ngủ rất say.
Sau khi Dạ Mạc Thâm bôi thuốc xong, anh nhìn chăm chú vào cô gái đang ngủ này, sau đó anh không nhịn được nói một câu.
“Đúng là một người đàn bà không có lương tâm, có có biết những lời nói của mình có thể làm tôi đau lòng không?”
“Cô nói tôi độc miệng? Thật sự là tôi nói chuyện rất ác độc à?”
Dạ Mạc Thâm bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Ngày hôm sau đi làm, ở trong xe anh hỏi Tiêu Túc.
“Bình thường tôi nói chuyện rất ác độc à?”
Tiêu Túc nghiêm túc lái xe, câu ta nghe được anh hỏi vậy thì bỗng nhiên dừng xe lại, sau đó liếc nhìn Dạ Mạc Thâm qua kính chiếu hậu, cậu ta cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Tại sao cậu Dạ đột nhiên hỏi câu này?”
Ánh mắt của Tiêu Túc càng khiến Dạ Mạc Thâm buồn bực, anh mím môi mỏng nói: “Không có gì.”
Sau đó anh cúi đầu xuống, ánh mắt lạnh như băng của anh không biết nhìn chỗ nào.
Một lúc sau anh lại ngầng đầu lên hỏi: “Cậu cảm thấy tôi đối xử với người đàn bà kia như thế nào?”
Tiêu Túc: “…Cậu Dạ?”
Ánh mắt sắc bén của Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm vào phía sau đầu cậu ta: “Nói thật.”
“Á, việc này…” Tiêu Túc khó sử kéo môi một cái: “Theo tôi thấy thì cậu Dạ đối xử rất tốt với mợ hai, vì từ trước đến giờ cậu Dạ chưa đối xử tốt với người đàn bà nào như vậy.”
“Vậy tại sao cô ấy muốn ly dị với tôi?”
Tiêu Túc giật mình suýt nữa trượt tay lái.
“Mợ hai muốn ly dị với cậu Dạ?
Tại sao vậy?”
Nhưng câu hỏi này của cậu ta không có ai trả lời, trong lúc bận rộn Tiêu Túc nhìn thời gian rồi quay dầu nhìn Dạ Mạc Thâm một cái, nhưng cậu ta nhìn thấy ánh mắt sắc bén như chim ưng của Dạ Mạc Thâm đang nhìn chằm chằm cậu ta.
Tiêu Túc sợ hết hồn, cậu ta nhanh chóng ồn định tinh thần rồi ho nhẹ một tiếng.
“Mợ hai muốn ly dị với cậu Dạ có thể không phải là do cậu Dạ đối xử không tốt với mợ hai, mà do…”
“Do cái gì?” Dạ Mạc Thâm khẩn trương muốn biết câu trả lời.
Tuy rằng tối hôm qua người đàn bà kia nói, nhưng trong lòng anh luôn cảm thấy… đó không phải là lý do thật sự.
Cái gì mà tán thành cho bọn họ, gì mà hai người hạnh phúc đến với nhau, mấy lý do đó là cái quái gì vậy!
“Hau là do mợ hai không thích cậu Dạ?” Tiêu Túc cắn răng nhắm mắt nói, sau đó cậu ta cảm nhận được bỗng nhiên nhiệt độ trong xe giảm nhanh xuống, giọng nói của Dạ Mạc Thâm giống như một con quỷ từ địa ngục vang lên: “Cậu muốn chết đúng không?”
Tiêu Túc rùng mình một cái, cậu ta vội vàng đổi thành câu khác: “Có thể là do mợ hai thích người khác?”
Dạ Mạc Thâm: “…Ha ha.”
“Cậu Dạ, nếu tôi nói thật thì tôi sợ anh giết chết tôi mất.”
“Nói đi.”
Tiêu Túc: “Trước tiên cậu Dạ phải đảm bảo tính mạng cho tôi.”
“Xem ra cậu rất không hài lòng với công việc hiện tại của mình.” Dạ Mạc Thâm không đồng ý đảm bảo tính mạng cho cậu ta mà còn uy hiếp cậu ta.
Tiêu Túc than thở trong lòng, làm sao cậu ta dám bất mãn với công việc cửa ông lớn này, nên cậu ta chỉ có thể vội vàng giải thích: “Tôi ˆ rất hài lòng, tôi nói những gì tôi nghĩ cho cậu Dạ! Thật ra cậu Dạ đối xử rất tốt với mợ hai nhưng đó chỉ là cái Ê nhìn của tôi thôi, còn về phía mợ hai thì côi thấy cậu Dạ không phải là một người chồng tốt.”
“Người chồng không tốt?” Dạ Mạc Thâm nhíu mày, anh suy nghĩ câu nói của Tiêu Túc, nhưng anh nghĩ thế nào cũng không biết mình không tốt ở đâu, nên anh hỏi Tiêu Ê Túc: “Nói tiếp.”
Trên trán của Tiêu Túc xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh, thật may là bây Ê giờ đang dừng đèn đỏ, nên cậu ta dừng xe lại, đưa tay lên lau một lớp mồ hôi trên trán, sau đó mới mở miệng nói: “Đàn bà chỉ thích những người đàn ông dịu dàng, cậu Dạ ở trước mặt mợ hai đều ở bộ dạng hung dữ, mặc dù tôi biết cậu Dạ đối xử rất tốt với mợ hai nhưng anh chưa bao giờ nói với mợ hai là anh đối xử tốt với cô như thế nào, cũng không giải thì mợ hai làm sao biết được?”
“Đó chính là do cô ấy ngốc.” Dạ Mạc Thâm khịt mũi nói.
Làm mấy việc đó còn phải nói ra?
Nghe anh nói vậy trên trán Tiêu Túc lại đồ mồ hôi: “Cậu Dạ cảm thấy mợ hai ngốc, vậy thì mợ hai đúng là ngốc thật. Vậy cậu Dạ đừng quấn quyets với mợ hai nữa.”
“Ai nói tôi quấn quýt cô ấy?” Dạ Mạc Thâm liếc cậu ta một cái, giọng ddieuj không vui nói.
Nhất thời Tiêu Túc không biết nên nói cái gì, cậu ta cảm thấy bây giờ cậu ta có nói cái gì cũng sai.
Nên cậu ta lựa chọn im lặng, xin hết!
Sau khi tín hiệu chuyển sang đèn xanh, Tiêu Túc tiếp tục lái xe.
Dạ Mạc Thâm im lặng một lúc rồi đột nhiên anh mở miệng hỏi: “Nhất định phải nói cho cô ấy, thì cô ấy mới biết à?”
Tiêu Túc: Tôi chọn cái chết.
“Chắc là vậy.” Cậu ta lúng túng cười nói, không dám nói thêm câu nào vì sợ nói nữa Dạ Mạc Thâm sẽ đánh chết cậu ta.
Dạ Mạc Thâm không nói gì nữa, anh ngả người ra sau nhắm mắt lại đưa tay lên trên xoa thái dương đau nhức.
Chết tiệt.
Lần đầu tiên anh ta bị ảnh hưởng sâu sắc bởi một người đàn bà, nửa đêm hôm qua sau khi bôi thuốc cho cô anh nằm xuống giường thì trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh cô muốn ly dị với anh, đêm hôm qua anh hoàn toàn không ngủ được.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh rất bình thường và quy củ.
Đây là lần đầu tiên anh mất ngủ vì một người.
Tiêu Túc nhìn thấy anh có vẻ mệt mỏi, thì quan tâm hỏi một câu: “Cậu Dạ, chúng ta có cần hủy bỏ lịch trình ngyaf hôm nay không? Anh vẫn còn khỏe chứ?”
“Không cần.” Dạ Mạc Thâm trực tiếp từ chối cậu ta, một lúc sau anh nói tiếp: “Hủy phần hợp đồng lúc trước đi.”
“Hợp đồng nào?” Nhất thời Tiêu Túc không phản ứng kịp câu nói của anh, vì Dạ Mạc Thâm nói chuyện ngắt quãng, anh nghĩ cái gì thì nói cái đó nên đầu óc Tiêu túc không theo kịp được anh.
Hơi thở trên người Dạ Mạc Thâm thay đổi thì Tiêu Túc kịp thời phản ứng vội nói: “Là hợp đồng mà mợ hai ký?”
Cậu ta biết, cậu ta hiểu được theo thói quen.
Trừ chuyện về mợ hai ra thì cậu Dạ sẽ không nói chuyện dài dòng như vậy, hơn nữa hơi thở trên người anh cũng tăng giảm đột ngột, cho nên từ nay về sau cậu ta sẽ dùng việc này đề phán đoán.
Tiêu Túc chảy mồ hôi khi lái xe nhưng trong lòng cậu ta rất vui mừng vì cậu ta may mắn tìm được định luật về sau có thể phán đoán ý của ông chủ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!