Chương 1531: Trở về nước thăm đứa nhỏ
“Dĩ nhiên, tính cách con gái mẹ thì đương nhiên mẹ hiểu rất rõ, huống chỉ mẹ cũng sẽ không lừa con.”
Nhận được sự bảo đảm của ba mẹ vợ, Tiêu Túc đang trong trạng thái như tro tàn thì bỗng cháy lại, cậu ta lập tức ăn cháo rồi nghỉ ngơi.
Có lễ là do có nhớ nhung cùng hy vọng, một loạt hành động kế tiếp của cậu ta cũng mạnh mẽ hơn, chẳng hạn như tự mình chăm đứa nhỏ, pha sữa bột cho đứa nhỏ, cho đứa nhỏ đi tiểu, đủ loại chuyện khác.
Cậu ta từ một thằng nhóc cường tráng lắc mình biến thành một người đàn ông của gia đình, gánh vác gia đình.
Hơn nữa trong quá trình chờ đợi, Tiêu Túc còn giữ mình vô cùng trong sạch, mỗi ngày đều hai điểm một đường, tan ca xong là lập tức vê nhà chăm sóc con.
Thậm chí trong công ty còn có người thấy cậu ta đang độc thân, liền muốn tiếp cận cậu ta.
Cô gái ấy chủ động bày tỏ: “Em không ngại chuyện anh đã kết hôn, sẽ không để ý việc anh đã có con, em nguyện ý xem con của anh như con ruột của chính bản thân mình”
Này đúng là rất có thành ý.
Tiêu Túc sắc mặt nặng nề đáp lại cô ấy: “Xin lỗi, tôi rất để ý, tôi vẫn sẽ cứ chờ vợ tôi trở lại thôi”
Sắc mặt cô gái kia hơi tái đi, cô ấy nhỏ giọng nói: “Chị ấy đã rời đi, chỉ sợ là sẽ không trở lại nữa, đúng không ạ?
Anh khổ sở chờ đợi như vậy, vậy phải đợi đến khi nào?”
Tiêu Túc cười nói: “Chờ bao lâu cũng được, dù sao đời này tôi chỉ chờ cô ấy, sẽ không có thêm bất kỳ người phụ nữ nào khác.”
Vừa kiên định vừa dịu dàng.
Thấy Tiêu Túc như vậy, cô gái kia vừa cảm thấy thương tâm vừa cảm thấy hâm mộ, có thể được người đàn ông như vậy yêu thì sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu chứ? Nhưng cô biết mình không thể ép buộc cậu ta, chỉ có thể nói với cậu ta: “Vậy cũng tốt, tôi chúc anh may mắn, nhất định anh sẽ chờ được vợ anh trở về.”
Nghe vậy, cuối cùng nét mặt Tiêu Túc cũng có chút thả lỏng, ngẩng đầu nhìn đối phương một cái.
“Cảm ơn, tôi cũng chúc cô sớm ngày tìm được hạnh phúc thuộc về mình.”
Cô gái thấy cuối cùng cậu ta cũng nhìn thẳng vào mình, hốc mắt chợt ửng đỏ, tiếp đó đưa tay vén tóc ra sau tai: “Chắc là tôi không tìm được đâu, thật ra thì cũng không phải là tôi thích anh, trước kia tôi có bạn trai, nhưng do không thể sinh nên đã chia tay rồi”
Nói đến đây, cô ấy chợt dừng lại một chút rồi mới tiếp tục chậm rãi nói: “Cả đời này tôi cũng không thể có con, đây cũng là lý do tôi nói mình nguyện ý xem bé thành con ruột của mình”
Tiêu Túc có chút sửng sốt, không ngờ rằng cô ấy lại không có khả năng sinh sản. Cậu ta có chút đồng tình, vì đã nhận được lời chúc may mắn của cô ấy, nên Tiêu Túc liền an ủi cô ấy một câu.
“Không sao đâu, nhất định sau này cô sẽ tìm được một người bằng lòng tiếp nhận cơ thể cô.”
“Cảm ơn”
Sau đó Tiêu Túc tiếp tục đưa con về nhà, rồi lại viết nhật ký, mở máy vi tính lên đánh thưởng cho tác phẩm mới đăng lên gần đây của Tiểu Bạch.
Đây là công việc mỗi ngày của cậu 1a.
Dù Giang Tiểu Bạch đã rời đi, nhưng những tác phẩm của cô ấy vẫn luôn được kiên trì làm mới hằng ngày.
Ngày nào Tiêu Túc cũng sẽ nghiêm túc vào xem nội dung mới nhất được cô ấy đăng lên, từ đó đoán xem tâm trạng cô ấy hôm ấy tốt hay xấu, làm chuyện này đã trở thành một thói quen hằng ngày của cậu ta.
Hơn nữa mỗi ngày xem nội dung do Giang Tiểu Bạch đăng lên, cũng sẽ khiến Tiêu Túc có một loại cảm giác như thật ra cô ấy vẫn không cách mình quá xa, mỗi ngày cậu ta đều có thể thấy cô ấy, cảm nhận được cô ấy.
Sau đó Hàn Mộc Tử có gọi điện thoại hỏi thăm tình huống của Tiêu Túc, biết được Tiểu Bạch đã rời đi thì thở dài, rồi an ủi cậu ta mấy câu.
Trong chuyện này, người cảm thấy áy náy nhất tất nhiên chỉ có thể là Tiểu Nhan.
Sau khi biết chuyện đã xảy ra, cô ấy cũng đã xấu hổ gửi tin nhắn cho Giang Tiểu Bạch, chỉ để Giang Tiểu Bạch giữ lại một câu thật xin lỗi, rồi sau đó cũng không tiếp tục liên hệ với cô nữa.
Mỗi lần mở Facebook ra, nhìn đến ba chữ Tiểu Nhan gửi qua tin nhắn cho mình, lần nào Giang Tiểu Bạch cũng muốn đáp lại, nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng cũng chỉ có thể trượt xuống, nhìn danh sách những người đã quan tâm đến mình trong khoảng thời gian này.
Có Phương Đường Đường, có biên tập của cô ấy, có mẹ của cô ấy, còn có mẹ chồng cô ấy là Lương Nha Hòa, còn có ba, và một loạt những người bạn tốt cũng đến hỏi cô thế nào.
Giang Tiểu Bạch không đáp lại bất kỳ tin nhắn nào, cũng không gửi gì vào vòng bạn bè, chỉ là mỗi ngày đúng hạn cập nhật và làm mới tác phẩm của mình, sau đó xem các bình luận độc giả để lại, cầm tiền nhận bút rồi một mình trôi qua cuộc sống gần như là cô độc.
Cuộc sống như thế kéo dài được chừng nửa năm, cô độc cũng như biến thành một loại thói quen, chẳng qua gần đây Giang Tiểu Bạch ngày càng không muốn ở một mình lâu thêm nữa.
Cô ấy đặc biệt nhớ con trai của mình, cũng không biết cậu bé đã ra sao, cũng nửa năm trôi qua rồi, nó sẽ biết đi rồi sao? Hay là đã biết nói? Nhìn thấy cô ấy, liệu nó có thể gọi cô ấy một tiếng mẹ?
Lòng nhớ nhung nhanh chóng lớn dần lên như cây mây và dây leo, nhanh chóng leo lên, rất nhanh đã quấn đầy cõi lòng Giang Tiểu Bạch, vì vậy cô ấy chợt có suy nghĩ muốn về nước xem đứa nhỏ của mình.
Cùng ngày, Giang Tiểu Bạch đã thu dọn đồ đạc, sau đó mua vé máy bay về nước.
Cô ấy chỉ định về lén thăm một chút thôi, chứ không có ý định gặp Tiêu Túc.
Lần nữa trở về thành phố này, chẳng ngờ đã qua được nửa năm, vừa xuống máy bay, cảm giác quen thuộc liền ập tới.
Không ngờ rời đi nửa năm, vẫn còn cảm giác thân thuộc này, hẳn là do cô ấy đã được sinh ra ở đây từ nhỏ đi, Giang Tiểu Bạch vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Rõ ràng đã rời đi nửa năm, thế nhưng từng gốc cây ngọn cỏ nơi đây vẫn trông rất quen thuộc, nhìn thế nào cũng cảm thấy thân thiết. Mà cô ấy một mình ở trong căn hộ nước ngoài, sống nửa năm, ngày nào tỉnh lại trong phòng ngủ đầu óc đều có chút mơ hồ, luôn cảm thấy mỗi ngày tỉnh lại tại nơi ấy vô cùng xa lạ.
Nhưng nơi này lại không như thế.
Bác gái đi cùng chuyến bay với Giang Tiểu Bạch có lẽ vì quá nhàm chán thế nên lúc trên máy bay đã kéo cô ấy nói chuyện cùng, sau khi máy bay hạ cánh hai người còn lên chung một chuyến xe buýt, bà vừa thấy Giang Tiểu Bạch đã vô cùng thân thiết đến gần cô ấy nói chuyện phiếm.
“Cô gái, không ngờ lại gặp cháu ở đây, cháu đây là định về nhà sao?”
Giang Tiểu Bạch thoáng khựng lại, tiếp đó gật đầu.
“Vâng”
Thật ra thì cô ấy nào có về nhà, chỉ là muốn trộm đi xem con mình một chút thôi, vậy nên cô ấy do dự hồi lâu mới gật đầu.
Bác gái không chú ý tới thoáng khựng người và do dự của cô ấy, vẫn vô cùng nhiệt tình: “Nhìn cháu còn trẻ như vậy, là du học ở ngoài về sao?”
Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch lúng túc lắc đầu một cái: “Không phải ạ, cháu chỉ tùy tiện ra nước ngoài chơi một chút”