Chương 1506: Thay đổi thói quen xấu
Hàn Mộc Tử nói những lời này, làm sao bà Đường có thể không nghe rõ chứ?
Cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút xấu hổ: “Thực sự xin lỗi, tôi không cố ý nói ra những điều này, nhưng chuyện này vẫn luôn là như vậy.
Tập đoàn nhà họ Đường của chúng tôi biết răng không được tốt như Tập đoàn nhà họ Dạ, cho nên mới phải có ý như thế này, bà Dạ không cần chú ý tới A—m TÔI.
“Tại sao lại thế?” Hàn Mộc Tử nắm lấy tay Đường Viên Viên kéo cô bé vào lòng: “Bà Đường, cô cứ thoải mái đi.
Tôi cũng vô cùng thích đứa bé Viên Viên này, nên tôi không có ý kiến gì, Viên Viên, dì nói có đúng hay không?”
Đường Viên Viên vươn đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy Hàn Mộc Tử, nói nhỏ: “Khi nào thì anh ấy tới?”
“Hả? Mới chơi với anh trai một ngày, trong mắt đã chỉ có một mình anh ấy rồi sao? Sao vậy, dì đối xử không tốt với em sao?”
Hàn Mộc Tử trêu chọc cô, Đường Viên Viên nhìn cô với ánh mắt vô tội, nghiêm túc nói: “Dì đối xử với Viên Viên rất tốt, nấu cho bánh trôi cho Viên Viên ăn”
“Vậy tại sao lại chỉ tìm anh trai của mình mà không tìm dì thế?”
Đường Viên Viên nhìn chằm chằm với đôi mắt tròn xoe của cô, nhất thời không trả lời được, trong mắt có chút đỏ lên vì lo lắng, Hàn Mộc Tử vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc một chút cho vui, nhưng không ngờ lại làm cô khó chịu, vì vậy cô nhanh chóng giải thích: “Được, được rồi. Dì vừa nói đùa với Viên Viên thôi. Đừng lo lắng nha, Viên Viên, cháu có muốn đi gặp anh trai của mình không? Anh trai vẫn còn đang đi học, cháu chơi với dì và em bé trước nha. Đến khi nào anh trai về rồi mình cùng đến tìm anh trai để chơi cùng nhau thật vui vẻ có được không nào?”
Đường Viên Viên nhìn về phía mẹ mình, sau đó nuốt nước mắt ngược vào trong, gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn dì Mộc Tử”
Nói xong, cô bé kiễng chân lên, chủ động hôn lên má Hàn Mộc Tử một cái.
“Đứa nhóc này, những lúc căng thẳng thì rất dễ khóc nhè. Vừa nãy cô vừa mới nói một câu thôi mà nó đã không thể nào nghĩ ra được một câu trả lời trong lòng, cho nên lập tức muốn khóc nhè”
“Không sao đâu, cô gái như vậy mới khiến người khác thương yêu.”
Sau khi trò chuyện vài câu, bà Đường rời đi, để lại Đường Viên Viên, Đường Viên Viên thường chơi với Giá Nhỏ trong khi đợi Đậu Nhỏ tan học về.
Khi Giá Nhỏ tỉnh dậy, cô đứng nhìn chằm chằm Giá Nhỏ, còn Giá Nhỏ cũng nhìn chằm chằm cô, hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Một lúc sau, Đường Viên Viên hỏi: “
Dì Mộc Tử, em bé này tên là gì thế?”
“Em ấy à, tên của em bé là Nhai Nhai.”
Dạ Nhai Nhai.
Đường Viên Viên nhìn về phía Giá Nhỏ rồi nở mỉm cười. Lúc cười lên, hai bên gò má lộ rõ lúm đồng tiền rất sâu, đồng thời vẫy vãy bàn tay: “Xin chào em Nhai Nhai, chị là Viên Viên, Đường Viên Viên”
Dạ Nhai Nhai nằm đó, ngây ngô nhìn Đường Viên Viên với khuôn mặt nhỏ nhắn. Khi còn nhỏ, cô bé không biết được, trong tương lai, cái tên Đường Viên Viên này sẽ gắn bó mật thiết với anh trai của mình và còn dây dưa đến cả chính mình nữa.
Đã đến giờ tan học nhưng Đậu Nhỏ vẫn chưa về nhà. Đường Viên Viên có chút sốt ruột, Hàn Mộc Tử chỉ có thể an ủi cô bé.
“Đợi thêm chút nữa nha, anh trai sắp về đến nhà rồi. Lát nữa anh trai mà về, nhất định dì phải hỏi xem cả ngày đã chạy đi đâu mà lại vệ muộn như Av.”
vậy: Nghe thấy vậy, Đường Viên Viên sửng sốt rồi vội vàng bênh vực Đậu Nhỏ.
“Dì à, đừng mắng anh trai. Chắc là anh trai bận nhiều việc, Viên Viên đợi thêm một lúc nữa cũng không sao đâu”
Sợ liên lụy tới Đậu Nhỏ, Đường Viên Viên lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi phịch xuống, trông rất là đáng yêu.
Khi Đậu Nhỏ quay trở về thì trời đã gần tối, cậu bé định chào mẹ rồi quay vào nhà nghỉ ngơi, thậm chí còn không muốn ăn tối.
Kết quả là cậu bé nhìn thấy một cô bé mũm mm, cô bé mũm mĩm này đang ngồi trên ghế và tựa người vào chiếc gối hình trái tim. Nghiêng đầu ngủ thiếp đi mất, miệng vân còn đang há ra vì ngủ say.
Đậu Nhỏ quan sát một hồi, phát hiện ra cô bé mập này lại thở bằng miệng.
Ơ cái con nhóc này, không phải khi ngủ thì người ta sẽ dùng mũi để thở sao? Nhóc con này lại dùng miệng?
Duy trì trạng thái này trong một thời gian dài sẽ dẫn đến tình trạng môi bị ngắn lại, cơ môi giãn ra, các mô tế bào quanh mặt cũng bị tổn thương.
Đã nhiều ngày rồi không nhìn thấy cô bé, Đậu Nhỏ còn tưởng rằng cô bé sẽ không đến nữa nhưng không ngờ hôm nay lại gặp cô bé ở đây.
Cậu bé bước đến chỗ của cô bé mập, vẫy vây bàn tay trước mặt cô bé.
Nhưng cô bé ngủ rất say, hoàn toàn không phát hiện ra.
Đậu Nhỏ không muốn làm phiền cô bé, nhưng nếu để cô bé ngủ trong tư thế này mãi thì nhất định khi ngủ dậy, cổ của cô bé sẽ bị khó chịu. Vì vậy, cuối cùng, Đậu Nhỏ cũng quyết định đánh thức cô bé.
Đường Viên Viên nằm mơ thấy mình đang ăn sô cô la trong giấc ngủ, hương vị ngọt ngào và có chút đắng.
Sau khi hết vị đắng, miệng cô bé lại trở nên ngọt ngào. Sô cô la là do anh trai mua cho cô, cho nên gần đây, cô mới ăn kẹo nhưng không đành lòng ăn mất sô cô la.
Vì vậy, trong giấc mơ, cô bé cũng chỉ muốn ăn sô cô la.
Sau khi bị Đậu Nhỏ đánh thức, Đường Viên Viên vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt của Đậu Nhỏ, trong tiềm thức nói: “Anh, socola ăn rất ngon.”
Nghe thấy vậy, Đậu Nhỏ liền sửng sốt, phải mất một lúc lâu sau mới có phản ứng.
Chẳng lẽ con nhóc này đến tìm anh là muốn anh đưa đi mua socola à.
Nói xong, Đường Viên Viên nhắm mắt lại.
“Viên Viên, đừng ngủ nữa, Viên Viên” Đậu Nhỏ vỗ nhẹ lên má cô bé để đánh thức cô bé khỏi giấc ngủ, nói: “Không được ngủ ở đây, muốn ngủ thì vào trong nhà mà ngủ. Còn nữa, sau này không được dùng miệng để thở.
Nếu không thì sau này sẽ trở nên rất xấu xí đấy”
Khi nói với cô bé những lời này, Đậu Nhỏ kéo Đường Viên Viên đứng dậy. Sau khi Đường Viên Viên đứng lên, cô bé đi theo cậu vào trong, vừa đi vừa nới: “Anh trai đã về chưa? Viên Viên đã đợi anh ấy rất lâu rồi”
Đợi sao? Cô bé đến đây sớm như vậy là để đợi cậu sao?
Đậu Nhỏ quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Em đợi anh lâu chưa?”
Đường Viên Viên dụi dụi đôi mắt nhưng vẫn không mở ra được: “Không lâu lắm, anh trai, anh đi học có vui không? Với lại, vừa nãy anh nói gì trong lúc Viên Viên đang ngủ sao?”
Đậu Nhỏ ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nhìn cô bé đầy bất lực và lặp lại điều đó một lần nữa.
“Khi ngủ không được há miệng ra Zmn¬”
thở, chúng ta dùng mũi để hô hấp: Nghe thấy vậy, Đường Viên Viên nghiêng đầu, có chút bất bình nói: “Nhưng mà Viên Viên thích thở bằng .^ “
miệng.
“Dùng miệng thở là không tốt, vì vậy sau này, cố gắng khi ngủ không được mở miệng. Ngay từ đầu sẽ không quen nhưng từ từ chỉnh sửa thì nó sẽ trở thành thói quen của em”
Mẹ của Đường Viên Viên thường dạy cô ấy theo cách tương tự, nhưng bản thân cô cảm thấy thở bằng miệng rất thoải mái. Cô ấy đã quen với điều này và thực sự rất khó để thay đổi nó trong một thời gian ngắn.