Chương 1325
“Không có phương pháp đặc biệt gì cả, tôi nghĩ chỉ cần tình cảm đầy đủ và chân thành thì đối phương cũng có thể cảm nhận được.”
“Có thật không?”
Vẻ mặt của nhân viên lễ tân có vẻ hơi bối rối: “Nhưng cho dù đối phương có cảm nhận được tình cảm mà cô dành cho người đó là tình cảm chân thành, vậy thì người đó cũng phải thích cô. Tình cảm của ai không phải là chân thật? Nhưng cũng chỉ có cô mới trở thành bạn gái của chủ tịch Hàn, cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là cô đã dùng cách nào mà lừa gạt chủ tịch Hàn vào trong tay”
Lừa gạt vào trong tay?
Cái chữ “Lừa gạt” này khiến cho Tiểu Nhan lập tức cau mày theo bản năng, sau đó cô ấy sửa lại những gì nhân viên tiếp tân đã nói.
“Không phải lừa gạt, trong chuyện tình cảm thì làm sao có thể sử dụng hai chữ “Lừa gạt” được, mọi thứ đều phải nghiêm túc.”
Sau khi nhân viên lễ tân nghe cô ấy nói một hồi lâu, nhưng lại không nghe thấy cô ấy nói đến điểm mấu chốt, nên cô ta cũng có chút nóng nảy: “Cô chỉ cần nói cho tôi biết là cô đã dùng cách gì để khiến cho chủ tịch Hàn thích cô là được rồi, nói những thứ vô dụng kia nhiều quá làm cái gì? Nghiêm túc và không nghiêm túc căn bản cũng không trọng!”
Tiểu Nhan: “…”
Cô ấy cho rằng mình đã nghe nhầm, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn đối phương.
Nhân viên lễ tân cũng lập tức nhận ra điều bản thân vừa nói sau khi nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt của cô ấy, cô ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhanh chóng giải thích để xoay chuyển tình huống.
“Cái kia… Tôi cũng có chút nóng nảy, cho nên nói chuyện có chút quá đáng, mong cô bỏ qua cho tôi nha, xin lỗi… Thực sự xin lỗi.”
Khi nhân viên lễ tân giải thích, vẻ mặt và đôi mắt của cô ta đều vô cùng chân thành tha thiết, nhưng Tiểu Nhan lại có một loại thái độ nghi ngờ đối với cô ta, cô ấy gật đầu một cách qua loa.
“Nếu như cô không còn những vấn đề khác, … Vậy tôi đi trước đây? Tôi còn phải đi đưa nước ấm cho Hàn Thanh.”
Cô ấy chỉ chỉ vào chiếc bình giữ nhiệt trong tay.
Tuy rằng cô ấy có rất nhiều thời gian, nhưng người ở trước mắt này thật nhàm chán, luôn hỏi thăm cô ấy, hỏi quá nhiều đến mức cô ấy cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Nhân viên lễ tân thấy mình cũng không hỏi được gì, cho nên cô ta cũng không có tiếp tục quấn lấy cô ấy mà để cho cô ấy rời đi.
Nhưng chờ sau khi cô ấy rời đi, nhân viên lễ tân nhìn theo bóng lưng của cô và cười khinh bỉ.
“Quả nhiên là theo đuổi ngược, vẫn không muốn nói bản thân đã làm cách nào để theo đuổi chủ tịch Hàn, nhất định là dùng phương pháp thấp hèn nên không có mặt mũi để nói chứ gì.”
Vì vậy nhân viên lễ tân nhanh chóng lấy điện thoại di động ra để nói tin tức này cho nhóm nhân viên biết.
Nhóm người vừa nhận được tin tức thì lập tức nhốn nháo!
“Tôi đã nói là cô ta đã dùng phương pháp thấp hèn để theo đuổi chủ tịch Hàn mà! Quả nhiên là một người đàn bà không biết xấu hổ, người phụ nữ này phỏng chừng ngoài việc bán mì sợi ra thì cô ta cũng chỉ biết dụ dỗ đàn ông, hừ! Thật không biết xấu hổ!”
“Cô ta đâu chỉ không biết xấu hổ? Nói ra sợ không còn mặt mũi nữa? Dù sao thì cô ta cũng sẽ trở thành vợ của chủ tịch trong tương lai!”
“Trời ạ, sớm biết rằng có thể dùng loại phương pháp thấp hèn này để bắt được trái tim của chủ tịch Hàn thì tôi đây…Tôi cũng…”
Một câu nói đã nói ra tất cả tiếng lòng của người phụ nữ.
Thật ra nhân viên nữ của tập đoàn nhà họ Hàn không phải mỗi người đều như vậy, chỉ có điều đám người nhiều chuyện này là những người thích ăn chơi trác táng và phù phiếm, tất cả đều là “Vật họp theo loài”.
Ngay từ đầu nhóm này vẫn có rất nhiều người, sau đó lại có người bắt đầu nhiều chuyện, một số người dần dần rút khỏi nhóm, khi mọi người bắt đầu chửi bởi những người khác thì càng có nhiều người rút lui.
Qua một đoạn thời gian thì chỉ còn lại vài người như thế này.
Bình thường bọn họ cũng không qua lại với nhau, nhưng bọn họ rất tích cực khi thảo luận về mọi thứ, thực tế thì những chuyện đó cũng không liên quan gì đến họ.
Tiểu Nhan cũng không biết mình vừa tiết lộ cái gì cho nhân viên lễ tân, chẳng qua là cô ấy cảm thấy dáng vẻ của nhân viên lễ tân quá kỳ lạ, hỏi cô ấy nhiều thứ như vậy, cô ta muốn biết được chuyện gì sao?
Hoặc là nói, cô ta muốn hỏi một phương pháp, sau đó theo đuổi Hàn Thanh?
Nếu như không phải như thế thì tại sao cô ta lại hỏi nhiều như vậy, thậm chí cô ta còn tức giận khi cô ấy không nói gì?
Có lẽ là do đang suy nghĩ quá nhiều chuyện nên Tiểu Nhan không nhận ra rằng mình đã đi sai hướng, cô ấy không nhận ra điều đó cho đến khi cô ấy đi một lúc lâu trước khi đến thang máy.
Cô ấy đi sai đường rồi!
Cô ấy muốn nhìn lại, nhưng phát hiện thang máy ở ngay phía trước, chỉ có điều thang máy này không phải là thang máy dành riêng cho Hàn Thanh.
Cô ấy cũng không quan tâm, dù sao đều có thể đến được tầng lầu của Hàn Thanh.
Vì vậy Tiểu Nhan nhanh chóng đi tới, sau đó dùng tay nhấn nút thang máy.
Khi cô ấy nhấn nút thang máy, một đôi bàn tay trắng nõn cũng lướt tới, ngón tay của cả hai đồng thời chạm vào rồi thu lại, sau đó cả hai cùng ngẩng đầu nhìn nhau.
Tiểu Nhan nhìn thấy người này là một cô gái mặc đồng phục học sinh, vóc người nhỏ bé, làn da trắng nõn, các đường nét trên khuôn mặt rất tinh tế, đôi mắt dịu dàng, thoạt nhìn cũng rất dịu dàng và nhã nhặn lịch sự, có một hơi thở của nhà dòng dõi Nho giáo.
Khi Hứa Yến Uyển nhìn thấy Tiểu Nhan, trong lòng của cô ta lộp bộp một chút, đồng tử co lại, nhưng cô ta đã sớm điều chỉnh cảm xúc của mình.
Chỉ là cô ta thật không ngờ lại đụng tới Tiểu Nhan ở chỗ này.
Bạn gái của Hàn Thanh.
Bạn gái hiện tại.
Hứa Yến Uyển không nghĩ tới hai người lại chạm mặt nhanh như vậy, cô ấy nhìn cô ta với ánh mắt vô tội, thậm chỉ còn mỉm cười với cô ta một cách ân cân.
“Cô cũng muốn đi lên sao?”
Theo lễ phép, Tiểu Nhan chủ động lên tiếng ch hỏi đối phương.
Giọng nói lanh lảnh kéo tâm trí của Hứa Yến Uyển trở lại, Hứa Yến Uyển nhìn cô gái đã trở thành người phụ nữ của Hàn Thanh, cô ta cũng nói không rõ cảm giác ở trong lòng mình là cái gì.
Chỉ là đầu lưỡi đắng ngắt, cả cổ họng cũng có vị đắng.
Cô ta mấp máy môi, khó khăn phát ra một chút âm thanh từ cổ họng, rồi gật đầu: “Đúng vậy…”
Sau đó cô ta quay đầu lại, ánh mắt không có tiếp tục rơi vào trên người của Tiểu Nhan, lại giơ tay ấn vào thang máy.
Tiểu Nhan nghĩ dáng vẻ của đối phương có chút kỳ lạ, vừa rồi cô ta đang ngẩn người nhìn cô ấy tựa như xác nhận điều gì đó.
Thế nhưng vừa rồi cô ta cũng không nói cái gì với cô ấy, có điều vừa thấy cô ấy thì dời ánh mắt đi chỗ khác, hơn nữa cũng không nói gì thêm, Tiểu Nhan cũng không có xen vào.
Chờ đến khi thang máy tới, hai người cùng nhau đi thẳng vào thang máy.
Hứa Yến Uyển đi lên trước, sau khi bước vào cô ta đứng dựa lưng vào tường, mà Tiểu Nhan thì ngốc nghếch đi tới phía trước ấn vào tầng mà cô ấy muốn đi, Hứa Yến Uyển rõ ràng thấy cô ấy đang ấn vào lầu một phòng làm việc của chủ tịch.
Nỗi chua xót trong lòng lại lớn hơn.
Lúc Tiểu Nhan xoay đầu lại nhìn cô ta, cô ấy nở nụ cười tươi như hoa: “Cô đi tầng mấy, tôi giúp cô ấn.”
Hứa Yến Uyển phục hồi tinh thần lại, tùy tiện nói một chữ số rất gần với cô ta.
Tiểu Nhan ấn giúp cô ta và cũng không có quay đầu lại nữa, Hứa Yến Uyển nhìn chằm chằm vào sau lưng của cô ấy.
Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc váy len rộng mềm mại màu xanh lá cây, dưới chân mang một đôi giày bệt thoải mái, mái tóc dài chấm ngang lưng được buộc thành đuôi ngựa ngay sau tai, đơn giản nhưng đầy sức sống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!