Chương 1319
“Hai người yêu nhau lâu như vậy rồi còn ngại ngùng gì nữa?”
“Không phải là tớ ngại ngùng gì cả, chỉ là tớ không muốn mình quá ích kỷ trong mọi việc như trước đây nữa. Nếu cứ ích kỉ như vậy thì sau này lại càng dễ thất vọng hơn. Tớ luôn phải suy tính mọi trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, với cả khi nào chắc chắn thì tớ sẽ cho anh ấy một bất ngờ.”
Hàn Mộc Tử nghe xong thì có chút im lặng, cô không ngờ tính cách của Tiểu Nhan đã bị thay đổi từ lúc nào. Cô nhìn Tiểu Nhan một lúc lâu sau đó đột nhiên vươn hai tay ra để ôm lấy cô ấy.
“Ôi, cô gái ngốc nghếch của tớ. Cậu có thể rất yêu một người nhưng tuyệt nhiên cậu không được mất đi sự tự tin vốn có của bản thân mình được. Mặc dù Hàn Thanh là anh trai của tớ, nhưng tớ vẫn phải nói cho cậu biết những điều này. Cậu không được trở nên hèn mọn trong chính mối quan hệ của mình được. Tình yêu là phải đến từ hai phía, cậu thích anh ấy và anh ấy cũng thích cậu. Nếu như anh ấy không thích cậu nhiều như cậu thích anh ấy thì cậu cũng không nên tiếp tục thích anh ấy nữa. Nếu không thì cậu sẽ luôn luôn là người bị tổn thương trong tình yêu mà thôi.”
Về vấn đề này thì Hàn Mộc Tử hiểu rõ vô cùng.
Những lời này như từng câu từng chữ đi vào trái tim của Tiểu Nhan, cô ấy vỗ vai Hàn Mộc Tử, giả vờ thoải mái nói “Cậu đừng lo lắng, tớ nhất định sẽ không đánh mất chính mình đâu. Tớ chỉ là đang điều chỉnh lại cách sống và tâm lí của chính mình thôi, tớ muốn có một tương lai ổn định nhất. Tớ muốn cho anh ấy một bất ngờ tuyệt vời nhất, nếu tớ nói cho anh ấy quá sớm nhưng kết quả lại không phải vậy thì làm sao. Tớ không muốn hi vọng quá nhiều để rồi lại thất vọng. Vì thế tớ đã lên kế hoạch cho tất cả những điều tồi tệ nhất, cho dù nó có xảy ra thì tớ cũng không còn sợ hãi nữa.
Những lời nói này đều xuất phát từ tận sau trong lòng của Tiểu Nhan. Hàn Mộc Tử thấy cô ấy nói vậy cũng rất có lý.
Mặc dù điều này cũng nên trách ông trời quá thương người những đây cũng là niềm vui bất ngờ. Có lẽ mỗi người đều có lối sống và lựa chọn của riêng mình, cô nghĩ mình không nên can thiệp quá nhiều vào lối sống của người khác.
Nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử thản nhiên nói: “Được rồi, tớ và cậu mau đi kiểm tra thôi. Xem xem tình hình sao rồi.”
“Đi thôi.” Tiểu Nhan gật đầu và nói. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ xác nhận rằng Tiểu Nhan thực sự đã mang thai.
Cầm bản báo cáo Tiểu Nhan vui đến suýt khóc. Cuối cùng cô ấy ôm lấy Hàn Mộc Tử rồi vùi mặt vào vai của cô.
“Chúc mừng cậu Tiểu Nhan, chúng ta sắp được làm mẹ rồi.”
Tiểu Nhan nghĩ thầm, Hàn Thanh cũng sắp được làm ba rồi.
Chỉ là cô ấy vẫn không muốn nói cho Hàn Thanh biết tin tức này.
“Chuyện này đừng nói với anh trai cậu và người khác biết có được không?”
Tiểu Nhan vừa đi vừa hỏi Hàn Mộc Tử.
“Sao lại như thế? Lúc trước cậu không muốn nói bởi vì không chắc chắn, bây giờ đã chắc chắn rồi tại sao lại không nói?”
Vẻ mặt của Tiểu Nhan có chút ngượng ngùng, cô ấy nói nhỏ: “Tớ muốn chuẩn bị tâm lí đã sau đó mới nói cho anh ấy biết.” Khi Tiểu Nhan nói điều này thì Hàn Mộc Tử rốt cuộc cũng hiểu cô ấy định làm gì.
“Vậy thì tớ sẽ không biết gì cả. Đây là chuyện riêng của hai người, tớ sẽ không can thiệp quá nhiều.”
“Cảm ơn cậu.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tiểu Nhan tự mình trở về. Hàn Mộc Tử vừa mới lên xe thì Dạ Mặc Thâm đã lạnh lùng nói: “Đã giải quyết xong hết chưa?”
Hàn Mộc Tử đáp lại, cúi người nói chuyện với Giá Nhỏ: “Giá Nhỏ, mẹ về rồi đây.”
“Cô ấy tìm em có chuyện gì không?”
Dạ Mặc Thâm vẫn canh cánh trong lòng chuyện Tiểu Nhan gọi vợ của anh đi một lúc lâu như vậy.
“Cô ấy cảm thấy không được khỏe nên mới rủ em đi đến bệnh viện để kiểm tra” Hàn Mộc Tử tiếp tục trêu chọc Giá Nhỏ, biểu cảm trên mặt cô không ngừng thay đổi.
Nhìn thấy Hàn Mộc Tử đang chơi đùa với con gái một cách đáng yêu như vậy khiến cho sự tức giận của anh bấy lâu nay dần dần biết mất.
“Cô ấy không thể tự mình đến bệnh viện sao. Cô ấy cũng đâu phải trẻ con nữa, với cả bây giờ em đã có chồng con rồi, cuộc sống rất bận rộn.”
Động tác của Hàn Mộc Tử cuối cùng cũng dừng lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn Dạ Mạc Thâm một cách khó hiểu.
“Em thấy bây giờ anh trở nên rất kì lạ” Đôi mắt cô trong veo như có thể nhìn thấu trái tim anh.
Đôi môi của Dạ Mạc Thâm mím lại sau đó nói: “Thật sao. Anh kì lạ ở chỗ nào?”
“Trước kia anh không hề dính người như vậy, bây giờ anh luôn níu kéo em như thể sợ em biến mất. Rốt cuộc là anh đang lo sợ chuyện gì?”
Dạ Mạc Thâm không nói nên lời trước câu hỏi này. Quả thực trước đây hai người ở bên nhau nhưng anh không hề dính lấy cô như bây giờ.
“Em phát hiện ra rằng từ sau khi anh khôi phục lại trí nhớ là anh rất dính lấy em. Khi em sinh xong thì tình hình lại càng thêm nghiêm trọng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại luôn đi theo em như vậy. Trước đây Hàn Mộc Tử chưa từng hỏi anh một cách nghiêm túc như vậy, hiện tại liền tranh thủ cơ hội này để hỏi cho rõ ràng.
Mạc Thâm mím mồi rồi bắt đầu rơi vào trầm tư. Trên thực tế, câu hỏi này nên bắt đầu vào thời điểm anh phục hồi trí nhớ.
Chưa ai từng phải trải qua những gì anh đã trải qua, anh từng phải chịu cảm giác tuyệt vọng khi máy bay gặp sự cố và rơi xuống biển. Anh nên là chú rể vào ngày hôm đó và người phụ nữ anh yêu vẫn đang đợi anh đến kết hôn với cô trong lễ cưới. Nhưng anh không thể đến đó, dường như Dạ Mạc Thâm có thể tưởng tượng ra cảnh Hàn Mộc Tử tuyệt vọng đến mức nào khi không nhìn thấy anh trong lễ cưới. Xung quanh cô còn có rất nhiều người thân, bạn bè, thậm chí là cả phóng viên nữa. Nếu anh không thể đến thì cô phải làm sao.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!