Chương 121: Em có băng lòng nói ra sự thật không?
Sau khi hẹn được với tập đoàn họ Hàn rồi, Thầm Kiều sảng khoái tinh thần.
Lúc trước cô còn nói muốn mời Hàn Thanh ăn cơm, nhưng vẫn chưa có cơ hội. Tuyết U nói anh trai của cô ta rất bận rộn, như vậy xem ra… Thật đúng là vô cùng bận rộn, chỉ được có nửa giờ, hơn nữa lúc đó là giờ cơm.
Thẩm Kiều dựa theo thời gian đi tìm hiểu thói quen ăn uống của Hàn Thanh, sau đó đặt một nhà hàng.
Khi đặt chỗ xong Thẩm Kiều lại lo lắng, tiền của cô không đủ…
Theo lý thuyết thì chuyện công tác nên tìm công ty chỉ trả, nhưng cô vẫn còn quan tâm một chút đến mối quan hệ trước đây của mình với tập đoàn họ Lục, cho nên cô hoàn toàn không dám tìm công ty chỉ trả, chỉ muốn tự móc tiền túi.
Lúc này không có tiền, làm sao cô có thể mời Hàn Thanh ăn cơm chứ? Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Thẩm Kiều gọi điện thoại cho em gái của cô là Thầm Nguyệt.
Kể từ lần cuối cùng rời khỏi nhà họ Thẩm, cô không có liên lạc lại với gia đình. Người trong nhà chưa từng liên lạc qua với cô, cũng như coi cô đã bốc hơi khỏi thế gian, chưa từng hỏi qua cô ở nhà họ Dạ có ổn không.
Cho nên sau khi Thẩm Nguyệt nhận được điện thoại của Thẩm Kiều gọi về, cô ta không chút do dự liền cúp máy.
Bởi vì chột dạ, cho nên cô ta sợ Thẩm Kiều tìm cô ta đòi lại số tiền lần trước.
Thẩm Kiều nhìn thấy đối phương cúp điện thoại của mình, “bên môi cô hiện lên một tia cười lạnh.
Cho rằng tắt điện thoại thì cô không có biện pháp sao? Sau khi “ Thầm Kiều tan sở liền trực tiếp đi tới cửa trường học chặn tìm người.
Lúc này hẳn là cũng không tìm thấy người ở trường học, nhưng “Thẩm Nguyệt không giống với những nữ sinh khác. Sau khi cô ta Ftan học còn muốn di tập nhảy, cho nên chờ lúc kết thúc xong buổi tập “nhảy vừa vặn đến giờ.
Từ rất xa Thẩm Kiều đã nhìn thấy được Thầm Nguyệt, cô ấy đang đi ra cùng một số bạn học nhảy với cô ây.
“Thẩm Nguyệt!” Thầm Kiều gọi tên của cô ta một tiếng.
Thẩm Nguyệt sửng sốt một chút rồi nhìn cô, sắc mặt cô ta hơi thay đổi sau khi nhìn thấy cô.
“Tiểu Nguyệt, đó không phải là chị gái của bạn sao?” “Chị bạn tới tìm bạn, vậy hôm nay bạn vẫn di liên hoan với chúng tôi sao?” Thẩm Kiều bình tĩnh đứng sang một bên chờ đợi, Thẩm Nguyệt có chút không kiên nhẫn: “Các bạn đi quán trà sữa gần đây chờ tôi trước, tôi nói vài lời với chị gái rồi tới tìm các bạn.” “Được.” Sau khi mấy người cùng nhau rời đi, Thẩm Nguyệt bất mãn nhìn cô mở miệng nói: “Chị ơi, sao chị đến tìm em mà không nói trước với em? Đột nhiên chị xuất hiện ở cổng trường thế này, là muốn làm khó cho em phải không? Bạn bè của em đang đợi em.” Trên mặt Thẩm Kiều vẫn không chút thay đổi, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn qua cô ta: “Chị muốn gọi báo trước cho em biết, nhưng em có nghe sao?” Khi nói chuyện, Thầm Kiều đưa điện thoại di động ra, giơ lên trước mặt Thẩm Nguyệt: “Chị đã gọi mấy cuộc gọi cho em, em có trả lời không?” Nghe xong, ánh mắt Thẩm Nguyệt có chút né tránh: “Đó là bởi vì em đang học nhảy, điện thoại di động của em đề chế độ tắt tiếng nên không nghe thấy. Chị à, không phải chị vẫn luôn biết em đang tập nhảy sao? Chị vẫn còn gọi điện cho em!” “Tắt tiếng rồi, vậy em tập nhảy thì sẽ không xem điện thoại sao?” Sắc mặt Thẩm Kiều vẫn lạnh nhạt như trước, trầm giọng nói: “Chuyện lần trước em cầm sổ tiết kiệm của chị, chị cũng chẳng muốn so đo với em. Bên trong có mấy chục triệu đồng, bây giờ em đưa cho chị ba mươi lăm triệu đồng.” Thẩm Nguyệt nhịn không được mở to mắt: “Trả lại cho chị ba mươi lăm triệu đồng hả? Chị, có phải chị bị mất trí nhớ hay không? Không phải mẹ đã nói với chị, tiền kia mẹ đã lấy đi dùng rồi sao? Chị muốn tìm cũng đi tìm mẹ đi chứ? Chị tìm em làm gì?” Thẩm Kiều cười lạnh một tiếng: “Tiền bị ai cầm đi tự trong lòng em biết rõ.” “Dù sao em không có cầm, em cũng không đưa cho chị ba mươi lăm triệu đồng.” “Thật sao?” Thẩm Kiều nhếch môi: “Kỳ thật giữa chị em chúng ta vẫn luôn không muốn làm ra chuyện quá tuyệt tình. Từ nhỏ chị đã nhường cho em, em muốn cái gì mà chị chưa cho em chứ? Nhưng lần này rõ ràng em đã dùng thủ đoạn trộm cắp, chị làm chị của em thì chị có nghĩa vụ dạy dỗ lại em.” Dứt lời, Thẩm Kiều trực tiếp bắt lấy ống tay áo của Thầm Nguyệt: “Đi với chị tới đồn cảnh sát, hoặc là, chúng ta đi tới trước mặt thây giáo của em, để xem thử em đã học được những gì trong thời gian đi học.” Khí lực của cô không lớn, nhưng tương xứng với Thầm Nguyệt. Thầm Nguyệt vốn thấp thỏm không yên, lúc này nghe được cô muốn lôi kéo cô ta đi đồn cảnh sát hoặc là gặp giáo viên, khuôn mặt khá tái nhợt của cô ta thoáng cái liền hoảng hốt.
“Chị ơi, đừng làm thế này chị ơi.
Em không có lấy tiền của chị. Em thực sự không tiêu mấy chục triệu đồng của chị.” “Không sao cả, chúng ta gặp giáo viên hoặc là cảnh sát rồi nói nữa.” Thẩm Kiều lạnh lùng nói.
Thẩm Nguyệt: “Chị, từ nhỏ chị đã hiểu em nhất, chị một mực nhường cho em rồi. Xin hãy tha thứ cho em. Nếu chị đưa em đến gặp thầy giáo thì sau này em sẽ xấu hổ lắm. Bạn trai em mà biết thì sau này anh ấy sẽ không quan tâm tới em nữa. Ừm, chị ơi.. tốt nhất chị hãy buông tha cho em lần này đi.” “Rốt cuộc em có bằng lòng nói ra sự thật không?” Thẩm Kiều ngừng lại: “Tiền đi đâu rồi?” “Lần trước em nói muốn mời mọi người tham dự sinh nhật của em. Lời đã nói nói ra rồi, kết quả tất cả mọi người đều đến. Em vì muốn giữ thể diện, cho nên cầm tiền của chị tiêu hết rồi. Chị cũng biết, nếu như em tìm ba mẹ hỏi xin nhiều tiền như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không cho em. Hơn nữa nếu mẹ biết rõ em tiêu nhiều tiền như vậy cho một bữa tiệc nhất định sẽ đánh chết em.
Nhưng chị ơi, lúc đó em chỉ nói bâng quơ. Em thật không ngờ bọn họ đến nhiều người như vậy. Em cũng đã mời rất nhiều bạn bè đến, em cũng chỉ bất đắc dĩ thôi chị, chị tha thứ cho em đi chị! Chúng ta là chị em, lúc này đây… Em thật là vô ý, bằng không làm sao em có thể cầm tiền mồ hôi nước mắt của chị!” Thẩm Nguyệt bật khóc, một bên ôm cánh tay Thẩm Kiều một bên tủi thân khóc nức nở.