Chương 1114
Sau đó, Tiểu Nhan không biết làm cách nào mà cô ấy rời khỏi tập đoàn nhà họ Hàn về đến nhà, tới khi trở về nhà, ngồi xuống, cô ấy vẫn cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay không chân thật chút nào.
Hoặc là, tất cả những điều này chỉ là giấc mơ của cô ấy.
Bằng không, Hàn Thanh làm sao có thể hỏi mình có thích hay không với giọng điệu cưng chiều đó?
Giống như giọng điệu của một người bạn trai chiều chuộng bạn gái của mình, còn là kiểu rất rất cưng chiều như vậy. Cô ấy rất không có khí chất, chỉ một lời nói như vậy đã khiến tâm lý của cô suy sụp, thậm chí không trả lời được lời nào đã quay đầu bỏ chạy.
Chạy ra khỏi tập đoàn nhà họ Hàn, cô ấy mới nhận ra mình vẫn cầm chiếc hộp trên tay.
Tâm trạng bay bổng như trên mây, Tiểu Nhan cần thận mở chiếc hộp ra, đó là một chiếc váy cưới trắng tinh khôi, Tiểu Nhan cầm chiếc váy chạy vào phòng, đứng trước gương khoa chân múa tay cả nửa ngày,nhìn thế nào cũng thấy chiếc váy này đặc biệt đẹp đẽ. Cô ấy làm người thiết kế đi bên cạnh Hàn Mộc Tử đã lâu, cũng biết nhiều tác phẩm thiết kế khác nhau nên vừa lấy ra cô ấy đã nhận ra bộ váy này được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng ở nước W. Các tác phẩm của anh ta chỉ dành cho các cô gái trẻ, phong cách cá nhân vô cùng nổi bật mạnh mẽ, càng không chạy theo xu hướng thị trường.
Nhưng anh ta chỉ thiết kế trang phục cho các cô gái trẻ không phải vì thiện cảm đặc biệt với các cô gái trẻ, cũng không có ác ý với phụ nữ lớn tuổi, chỉ là vợ sắp cưới của anh ta mới mười tám tuổi đã qua đời vì bệnh ung thư. Nghe nói cô gái xinh đẹp ấy đã chống chọi với căn bệnh suốt 3 năm ròng rã, cuối cùng vẫn ra đi.
Cô ấy mặc tác phẩm của nhà thiết kế này mà ra đi, nhà thiết kế cảm thấy như trời đã sập xuống, nhất định không muốn thiết kế váy nữa. Nhưng cô ấy đã nói với anh, anh yêu, thiết kế của anh là đẹp nhất, có thể chết trong khi mặc một chiếc váy đẹp nhất được thiết kế bởi nhà thiết kế giỏi nhất là anh, em không hối tiếc. Hứa với em, đừng từ bỏ những tác phẩm của anh, anh là một nhà thiết kế tài giỏi, sau này cũng nhất định đừng từ bỏ.
Sau đó, nhà thiết kế nói rằng, vợ chưa cưới của anh rất thích tác phẩm của anh, mặc dù hai người đã đính hôn từ khi còn nhỏ nhưng vẫn là một đôi thanh mai trúc mã tình cảm rất tốt.
Nghe nói ban đầu anh ta vốn dự định để vợ sắpcưới của mình mặc vào chiếc váy cưới chính tay mình thiết kế, kết hôn vào độ tuổi đẹp nhất.
Khi nhắc đến vợ sắp cưới của mình, nhà thiết kế không ít lần nghẹn ngào xúc động. Anh ta nói, vợ sắp cưới của mình là một người rất tốt bụng, xinh đẹp, rõ ràng đang mắc bệnh ung thư nhưng lúc nào cũng nở nụ cười lạc quan, biết anh ta thích thiết kế nên ngay cả khi chết cô ấy vẫn nhất quyết bắt anh ta không được từ bỏ cuộc. Anh ta thấy rất có lỗi vợ sắp cưới của mình, cũng không muốn làm cô ấy thất vọng.
Lúc mới biết những chuyện này, trong lòng Tiểu Nhan vẫn luôn vì chuyện này mà thổn thức, bởi đây đã là chuyện của bốn mươi năm trước.
Bây giờ nhà thiết kế đó đã là một ông già, cả đời không kết hôn.
Đến nay ông vẫn chưa từ bỏ công việc, thiết kế váy cưới cho các cô gái trẻ, một mực giữ lời hứa với vợ sắp cưới và sẽ còn giữ vững cho đến hết đời.
Nhìn lại, Tiểu Nhan lại thở dài một hơi, không so sánh thì không sao, Tiểu Nhan vẫn cảm thấy mình đã rất may mắn rồi. ít nhất thì cô ấy và người mình thích không bị âm dương cách biệt.
Đó là điều đau đớn nhất.
Hàn Thanh bây giờ đưa cho cô cái váy này, chẳng lẽ giống như Lâm Hứa Chính và Tô Cửu nói, có lẽ.. anh ta đối xử với mình rất đặc biệt.
Những nỗ lực của cô ấy đã không vô ích. Hoặc, cô ấy có thể cố gắng thử lại một lần.Lần này, cô ấy muốn bước vào trái tim anh ta.
Trong bữa ăn tối, La Tuệ Mỹ thấy con gái mình thi thoảng cúi đầu cười ngốc nghếch, cả buổi tối bưng bát cơm trắng, thỉnh thoảng mới nhấm nháp vài miếng, chẳng hỏi han gì đến những món ăn bà đã mất công nấu nướng.
La Tuệ Mỹ cau mày, lấy đũa gõ vào bát mộ tiếng. Tiểu Nhan định thần lại, ngây ngô chớp mắt nhìn “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Con có vấn đề gì với bữa tối mẹ làm không?”
“Hả?”
Tiểu Nhan ngẩn người, lắc đầu: “Không có ý kiến, có chuyện gì vậy a?”
“Nếu không có ý kiến vậy tại sao không ăn?”
La Tuệ Mỹ chỉ vào món ăn trước mặt, nói với ba Chu: “Tôi nói ông Chu, đừng chỉ lo ông có ăn được hay không, nhìn mà xem con gái ông gầy gò thế nào, chỉ ăn cơm không ăn thức ăn mà được sao, ông không thể quan tâm chút đi?”
Ba Chu khó hiểu: “Tôi không quan tâm đến con gái mình khi nào? Chẳng phải bây giờ các thiếu nữ đều muốn giảm cân sao? Tôi tưởng con bé thấy mình béo nên muốn giảm cân.”
Ba Chu thực sự không muốn quan tâm đến chuyện đó, dù sao con cái lớn lên cũng có chủ kiến của riêng mình, trước kia vì ông quá kiểm soát con gái mình mới khiến mối quan hệ giữa hai ba con bị xấu đi suốt năm năm ròng.
Bây giờ ông cảm thấy con gái có thể mở lòng như thế là đã tốt lắm rồi.Tuy nhiên, để làm vừa lòng vợ, ba Chu cũng nói thêm: “Nhan Nhan, dù có muốn giảm cân giữ dáng thì vẫn phải chú ý đến sức khỏe”.
Nói xong liền gắp cho con gái một miếng thịt.
Không cần nhắc nhở Tiểu Nhan cũng không biết mình chưa ăn thịt, nhìn thấy ba Chu gắp một miếng thịt cho mình, cô ấy vội vàng cắn vào miệng nuốt xuống, vội vàng nói với La Tuệ Mỹ.
“Mẹ, thức ăn mẹ nấu ngon lắm, con chỉ đang mải suy nghĩ một chút thôi, con xin lỗi.”
“Thật sao? Sao con không nói cho mẹ biết con đang nghĩ gì? Con giấu ba mẹ yêu đương rồi?”
Tiểu Nhan suýt nữa bị sặc: “Mẹ! Không phải!”
“Không phải? Thế cả buổi tối con làm cái trò ngốc gì đấy? Coi thường mẹ con không hiểu đời nên liền mở miệng lừa gạt chắc.
Tiểu Nhan: “Con thực sự không yêu đương mà!”
Không còn cách nào, cô ấy cũng rất muốn chia sẻ niềm vui tình yêu với gia đình, mấu chốt là cô ấy… đến giờ vẫn chưa rõ mọi chuyện nữa.
“Mẹ, mẹ đợi một chút, khi nào chắc chắn con sẽ nói cho mẹ biết.”
Cuối cùng, Tiểu Nhan đành nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!