Chương 1093: Trong mơ có anh ta nhưng không phải hiện thực
Đêm đó thì Tiểu Nhan đã có một giấc mơ.
Cô ấy mơ thấy mình ở bên Hàn Thanh, Hàn Thanh trong mơ rất dịu dàng, sẽ lau nước mắt cho cô ấy, dỗ dành và còn hôn cô.
Mặc dù đang mơ nhưng Tiểu Nhan cảm thấy mọi thứ đều không thực, giống như mơ mà không phải là mơ, cô ấy trần trọc cả đêm để mơ lâu hơn, hy vọng giấc mơ này có thể kéo dài mãi mãi.
Nhưng càng vùng vấy thì cô ấy càng tỉnh dậy nhanh hơn.
Một lúc sau, ý thức của Tiểu Nhan trở nên tỉnh táo, cô ấy mở mắt ra và thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ sáng sủa, chăn gối đều ướt.
Tiểu Nhan hơi bối rối, cô ấy đã khóc cả đêm sao?
Đêm qua cô nằm mơ thấy mình ở bên Hàn Thanh, cô ấy rất vui nhưng lại cảm thấy không thật, cô ấy muốn chứng minh nhưng không dám, vì vậy cô ấy tỉnh dậy trong lúc giằng co.
Quả nhiên là chỉ khi ở trong giấc mơ thì cô ấy mới có thể hoàn thành ước nguyện ấp ủ từ lâu trong lòng.
Trong cuộc sống thực, nó vẫn tiếp tục.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan đưa tay lau khô nước mắt nơi khóe mắt, đứng dậy thay vỏ gối ướt đẫm nước mắt, sau đó đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi xuống nhà làm bữa ăn sáng.
Sau bữa sáng, Tiểu Nhan đi thẳng xuống lầu, được chào đón bởi tia nắng đầu tiên mà cô ấy gặp phải ngày hôm nay, trên mặt và cơ thể cô ấyấm áp, Tiểu Nhan đứng đó nghiêm túc cảm nhận nó nghiêm một lúc.
Không quan trọng, không có tình yêu thì cô ấy có những thứ khác, năm tháng vẫn tốt, cô ấy phải sống tốt.
Bốn tháng sau, công việc kinh doanh của tiệm mì ngày càng ăn nên làm ra, lúc đầu Tiểu Nhan chỉ thuê hai người, sau này việc kinh doanh quá tốt nên cô ấy phải thuê thêm được hai người nữa. Cha Chu cũng từ chức, La Tuệ Mỹ cũng thỉnh thoảng đến để giúp đỡ, nhiều hơn thì ở nhà pha trà thưởng hoa, thỉnh thoảng đi mua sắm và nhảy múa quảng trường.
Những người xung quanh đều rất ghen tị, cho rằng La Tuệ Mỹ lợi hại, lại có con gái mở tiệm mì buôn bán, hưởng phúc lộc từ kiếp trước nhưng tiếc rằng Tiểu Nhan chưa lấy chồng. Còn cái bụng của Hàn Mộc Tử thì đã rất to rồi, từ lúc bắt đầu biếng ăn cho đến lúc thèm ăn tăng lên chóng mặt, cả người của Hàn Mộc Tử đã tròn lên rất nhiều và điều đáng buồn nhất là cô ấy vẫn đang bị sưng phù. Hơn nữa đứa bé trong bụng cũng rất ồn ào rất nhiều, thường đã đá cô, khiến người làm mẹ như Hàn Mộc Tử rất thảm hại.
Dạ Mạc Thâm thấy vợ như vậy nên cũng không muốn giải quyết việc của công ty, mỗi ngày đều giao việc cho Tiêu Túc, sau đó về nhà dỗ dành vợ.
Đôi khi nhìn thấy Hàn Mộc Tử bị ném đá thậm tệ, Dạ Mạc Thâm sẽ khế nói gì đó.
“Nếu như không phải biết đây là con gái, mà đã hành hạ em như thế này thì anh nhất định phải đánh mấy trận khi vừa sinh ra”
Nghe thấy, Hàn Mộc Tử trừng mắt nhìn anh: “Nói hươu nói vượn, cho dù không phải con gái thì cũng là con trai của anh, anh xuống tay được sao?”
Mạc Thâm nhìn cô một cái thật sâu, ôm cô rồi âu yêm hôn lên trán cô.
“Sau khi sinh đứa nhỏ này thì đừng sinh con “
nữa: Hàn Mộc Tử sững sờ, không muốn có con nữa sao? Cô cứ nghĩ Dạ Mạc Thâm sẽ yêu cầu mình sinh thêm vài lần nữa, nhưng không ngờ…
“Hai là đủ rồi, anh không muốn em vất vả.”
Thật ra thì Hàn Mộc Tử cũng không cự tuyệt chuyện sinh con, nhưng cô cũng cảm thấy hai đứa là đủ nên gật đầu.
“Được, vậy thì không sinh”
Tiệm mì đang hoạt động khí thế hừng hực.
Nhưng hôm nay, một vị khách đặc biệt đã đến.
Vị khách này không phải ai khác mà chính là Lâm Hứa Chính, người đã cho Tiểu Nhan thuê tiệm mì trước đó.
Khi anh ta đến thì Tiểu Nhan vẫn còn hơi kinh ngạc, lập tức cười ha hả, sau đó dẫn anh ta lên phòng khách trên lầu hai.
Trên lầu hai chỉ có một chỗ ngồi riêng, được hai vợ chồng đặc biệt xây dựng trước đó, không dành cho khách mà dành để sử dụng.
“Yên tâm đi, tôi biết căn phòng này này nên đặc biệt với anh nên từ khi mở tiệm mì tôi không có sử dụng nó, mỗi ngày đều dọn dẹp”
Sau khi Lâm Hứa Chính đi vào thì phát hiện phòng riêng quả nhiên đã được dọn dẹp sạch sẽ, không khí còn phảng phất hương hoa nhàn nhạt, mùi thơm thoang thoảng, rất sảng khoái.
Lâm Hứa Chính nhìn thấy một vài chậu cây và hoa tươi ở cửa sổ.
“Không tệ.”
Lâm Hứa Chính nhếch môi nhìn Tiểu Nhan thật sâu, tầm nhìn của người nào đó quả thực là độc nhất vô nhị, Tiểu Nhan này rất chu đáo và tỉnh tế.
“Sau đó, nếu một vị khách khăng khăng muốn vào căn phòng này thì cô sẽ làm gì? Thà rằng xúc phạm khách và giữ nó?”
“Có lẽ là không. Ở đây có rất nhiều khách mỗi ngày, có rất ít khách vô lý. Hơn nữa tôi đã nói đây là dùng mục đích cá nhân, nếu họ khăng khăng như vậy thì không có gì để nói”
Anh ta hiểu ý cô ấy, cho dù làm mất lòng khách thì cũng sẽ không nhường phòng này.
“Xem ra lần này tôi thực sự cho đúng người thuê”
“Hôm nay anh tới đây ăn mì sao? Là khẩu vị lần trước sao?” Tiểu Nhan cười nói đề tài khác.
“Cô quả nhiên là thông minh lanh lợi”
“Vậy anh ngồi một lát đi”
Tiểu Nhan quay người lại, đi xuống cầu thang và tự tay làm mì cho anh ta.
Lâm Hứa Chính đang nhìn xung quanh, môi khẽ cong lên.
“Em đã thấy chưa? Điều ước của em đã thành hiện thực, và căn phòng mà em để lại trước đây cũng đã được cô ấy lưu giữ rất tốt” Anh ta nói điều này rất nhỏ, như thể với chính mình.
Trong phòng bếp, La Tuệ Mỹ dựa sát vào Tiểu Nhan, khẽ hỏi: “Là cậu Lâm đó sao? Có phải đến thị sát không, mẹ nghe nói…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!