Uyển Đình đứng trước gương, cô mặc một chiếc váy đen kiêu sa. Khuôn mặt lạnh lùng, đẹp không góc chết. Cô khác hoàn toàn với Uyển Đình khi trước, mái tóc đã dài ra và đen tuyền, xoăn nhẹ. Cô bôi son đỏ, trong suốt quá trình sửa soạn thì cô chẳng nói một lời nào. Tim của Thiên đập thình thịch, cậu bé thì thầm vào tai Hạ Ngưng.
- Đó là mẹ của chúng ta sao?
- Ừ.
Hạ Ngưng nói. Không hiểu sao con bé đã nhận ra ngay khi nhìn thấy người phụ nữ này nằm trên ghế sô pha.
Uyển Đình cầm theo túi xách rồi rời khỏi phòng. Lúc này hai đứa bé mới dám chui ra ngoài mà thở phào. Thiên chưa kịp làm gì đã bị Hạ Ngưng kéo nó theo đi ra ngoài. Bọn nhóc theo sau Uyển Đình, giả vờ như chỉ đang đi lang thang trong hành lang. Uyển Đình nhìn thấy bọn nhóc, nhưng cô không quan tâm mà đi tiếp.
- Mẹ đi đâu vậy?
Trần Mặc Thiên nói khi thấy Uyển Đình rẽ ngang qua hành lang rồi đứng yên. Phía bên kia Vũ Phong lúc này đang đi xung quanh tìm hai đứa nhỏ. Thiên vội cầu cứu em gái của mình.
- Anh đừng có nói nữa, em đang rối.
Hạ Ngưng như muốn hét toáng lên. Rồi con bé nảy ra một ý, nó kéo Thiên chạy lên phía trước. Vũ phong lúc này đi ngang qua nhưng không thấy gì, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy đen đứng đó, rồi anh tiếp tục đi kiếm.
Hạ Ngưng và Thiên đang ở nơi nào đó tối hù không có chút ánh sáng. Nhưng dần dần ánh sáng xuất hiện, bọn nhóc ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Uyển Đình đang nhìn chúng.
- Hai đứa là ai?
Cô lên tiếng nói. Đang đứng thì đột nhiên váy cô bị ai đó tốc lên rồi hạ xuống, cô còn tưởng tên biến thái nào, hóa ra là hai đứa nhóc chui vào trong váy cô để trốn.
Hai anh em nắm chặt tay nhau mà sợ hãi. Uyển Đình nhìn vào đồng hồ, cô bị trễ rồi. Bỏ qua mấy đứa nhóc cô mau chóng bước đi thật nhanh, Hạ Ngưng chạy theo cô, Thiên thấy vậy thì sợ đến xanh mặt mà dí theo la ơi ới.
- Hạ Ngưng, em đừng chạy.
Nhưng Hạ Ngưng vẫn cứ chạy, con bé muốn khóc, miệng lẩm bẩm kêu lên.
- Mẹ ơi, đợi con với.
Bỗng nhiên cô bé vấp ngã, cái đồng hồ trên tay kêu lên tiếng tít tít liên hồi. Uyển Đình chợt khựng lại nhìn hai đứa trẻ phía sau. Đứa bé gái thì đang ôm ngực ở dốc, con đứa con trai thì sợ hãi đỡ em dậy. Uyển Đình nhìn lên phía trước, rồi nhìn hai đứa.
Cô cắn răng dứt áo chạy lại chỗ hai đứa nhóc.
- Này, bé có ổn không?
Cô đỡ đứa bé dậy, đôi mắt cô trợn to khi thấy cô bé mặt mày trắng bệch lại, thở một cách khó khăn. Cái đồng hồ trên tay là đồng hồ có chức năng đo nhịp tim, và nhịp tim của con bé đang cao ngất ngưỡng.
- Bệnh tim.
Uyển Đình thở hắt bế đứa bé lên tay, Thiên sợ hãi lóc cóc chạy theo, mặt nó mếu máo. Uyển Đình đi như chạy đến phòng y tế của khách sạn. Lúc này Tư Niên đang đi kiếm hai đứa nhóc thì giật mình, nó thấy Uyển Đình bế Hạ Ngưng tới phòng y tế.
- Thôi chết rồi.
Nó tức giận chạy theo. Hạ Ngưng sau khi uống thuốc thì con bé cũng đỡ hơn một chút mà nằm ngủ trên giường bệnh. Tư Niên tròn mắt lo lắng khi thấy Uyển Đình ngồi sờ trán.
- Tớ tưởng cậu đang làm nhiệm vụ chứ? Sao lại ở đây?
- Cậu không thấy à, có đứa nhỏ bị lên cơn đau tim, làm sao tớ mặc kệ nó được?
Uyển Đình nói bằng giọng khó chịu. Tư Niên bây giờ chỉ sợ cô và Vũ Phong sẽ gặp nhau mà thôi. Nó hối thúc.
- Bây giờ cậu mau rời khỏi đây đi, còn lại để tớ lo cho.
- Không, tớ phải gặp cha mẹ của hai đứa nhỏ này mới được. Nó đã khiến cho tớ không thực hiện được nhiệm vụ.
Uyển Đình siết chặt hai tay lại tức giận. Vũ Phong khi nghe tin thì mau chóng chạy tới phòng y tế làm cho Tư Niên không kịp cản lại. Anh lo lắng đến mức hai tay run rẩy khi thấy đứa con gái của anh nằm trên giường bệnh, Thiên thì ngồi bên cạnh với em gái. Rồi sự lo lắng đó chuyển sang giận dữ, anh tức giận nói với bác sĩ ở đó.
- Là ai hả? Là ai đã khiến cho con tôi ra nông nỗi này?
- Là tôi.
Uyển Đình khoanh tay lên tiếng khiến cho Tư Niên tự vả vào mặt mình. Xong rồi, rất cả đã xong hết rồi. Uyển Đình đã gặp lại Vũ Phong.
Mặc Vũ Phong đang cực kỳ tức giận. Nghe thấy giọng nói của cô anh còn tức giận hơn nữa. Vì lúc đó anh không hề biết đó chính là cô. Cho đến khi anh quay người nhìn cô, sự tức giận nhanh chóng biến đi đâu mất, thay vào đó là khuôn mặt thẫn thờ không thể tin nổi.
Uyển Đình cáu gắt đi lại, đứng trước mặt Vũ Phong cô lên tiếng.
- Anh nên quản con cái của mình cho tốt đi, để bọn nhỏ chạy trong hành lang có biết nguy hiểm lắm không hả? Nếu khi nãy tôi không đưa con bé tới đây thì có lẽ nó không nằm ngủ yên thế này đâu.
Cô chỉ trỏ, giọng nói cực kỳ tức giận xen lẫn trách móc Vũ Phong rằng anh là một người cha tồi. Nhưng Vũ Phong thì vẫn đang đứng hình chưa tỉnh nổi. Cô thì vẫn đang đứng đó trách móc anh đủ điều. Tư Niên đứng đó thở dài liên tục, nó sờ trán mà không biết phải làm thế nào. Gia Kỳ cùng với Lan Chu đồng loạt chạy vào trong, nhưng khi thấy Uyển Đình thì tụi nó lại đồng loạt cùng nhau chạy ra ngoài, bởi vì chẳng còn ai dám nhìn cái cảnh Uyển Đình mắng nhiếc Vũ Phong nữa.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy hả?
Gia Kỳ gằn giọng hỏi Tư Niên. Nhưng nó không nói vì chính nó cũng không hiểu được chuyện quái gì đang xảy ra.
- Cuối cùng ngày này cũng tới à?
Một giọng nói vang lên, ba đứa nó nhìn ra ngoài nhìn thấy Tuấn Lãng nhìn vào trong. Người thì tội cho anh, người thì tội nghiệp cho Vũ Phong vì đang bị mắng té tát.
- Này, tôi nói mà anh làm ngơ đấy à?
Uyển Đình càng khó chịu khi thấy Vũ Phong đứng như trời trồng mà nhìn anh. Cô tức giận thúc vào bụng anh một cái thật đau. Lúc này thì Vũ Phong mới tỉnh ra được, anh vuốt lại tóc nhìn cô nuốt nước bọt, mắt anh rưng rưng nhưng không dám làm gì cô bây giờ, anh chỉ dám nói xin lỗi mặc dù chính anh không làm gì sai.
- Anh… à không, tôi xin lỗi.
Anh lắp bắp. Uyển Đình ngẩn người vài giây, cô gật đầu và cảm thấy người đàn ông này thật kỳ lạ.
- Ừ, anh biết lỗi là tốt.
Cô nói rồi quay người rời đi. Tư Niên và hai đứa kia muốn đuổi theo nhưng không dám. Chợt Uyển Đình khựng lại khi thấy Tuấn Lãng.
- Anh làm gì ở đây thế?
Câu nói này của cô khiến cho Vũ Phong tức giận. Nếu cô nói như vậy thì đồng nghĩa với việc Tuấn Lãng đã gặp cô trước đó, và cả hai rất thân với nhau.
Tối hôm đó tại Mặc thị. Vũ Phong ngồi đó, trước mặt anh chính là Tuấn Lãng đang thản nhiên uống trà.
- Cậu đã qua lại với Uyển Đình từ lúc nào?
Vũ Phong gằn giọng hỏi, cả người anh toát ra sát khí khiến cho người khác kinh sợ. Nhưng tiếc là Tuấn Lãng lại không như thế, anh nhếch mép khỉnh bỉ trả lời lại.
- Tôi tới trước thì cô ấy là của tôi, anh có quyền hỏi sao?
- Im miệng!
Vũ Phong lớn giọng. Uyển Đình là của anh, mãi mãi là của anh. Cô không thể nào rơi vào tay kẻ khác một cách dễ dàng như vậy được.