Tại một tòa nhà cao vút, đầy những kẻ ăn mặc sang trọng đi qua đi lại. Trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi. Từ bên trong có thể nhìn khung cảnh toàn thành phố qua lớp cửa kính dày sụ. Nhưng tình cảnh đang diễn ra có vẻ như không phù hợp với sự sang trọng này cho lắm. Một cô gái này quỳ trước một người đàn ông, cô ta van xin người đó cho cô ta ở lại. Nhưng đáp lời cô ta chỉ là một câu từ chối.
Không nhìn kĩ thì chắc không ai nhận ra đó là Cẩn Mai. Cô ta ăn mặc rách rưới, mặt mũi lấm lem, còn tàn tạ hơn lúc chạy trốn khỏi Vũ Phong. Cô ta khóc lóc van xin còn dữ dội hơn lúc van xin Vũ Phong.
- Em xin anh mà, hãy tin tưởng em một lần nữa thôi, lần này em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao.
Cô ta nói. Nhưng người đàn ông đó chỉ hờ hững ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ. Khuôn mặt của anh ta phải nói là thuộc hàng hiếm, đẹp một cách nguy hiểm. Nhưng mà nhìn anh ta thì chẳng ai thấy nổi một nụ cười. Anh ta thở một hơi rồi nhìn Cẩn Mai, cất giọng nói quyến rũ và đầy sự câu dẫn.
- Cẩn Mai, tôi đã nói với cô rồi còn gì? Nhiệm vụ đã thất bại, tôi không còn cần đến cô nữa.
Cẩn Mai vẫn không chịu thua, mặc cho mái tóc rối bù, cô ta vẫn cầu xin anh ta thêm một cơ hội. Cô ta kể lại những lúc cả hai vẫn còn bên nhau.
- Anh đừng vô tình như thế chứ? Anh đã từng rất yêu em mà không phải sao? Em cũng thế, vậy thì tại sao anh lại bỏ rơi em như thế?
Người đàn ông đó nghe vậy thì cau mày, anh nói.
- Mặc Vũ Phong cũng từng rất yêu cô, nhưng bây giờ thì sao?
Nghe đến đây Cẩn Mai không còn gì để nói. Đôi mắt cô ta đỏ ửng và rơm rớm nước mắt. Môi mếu lại lắc đầu như muốn nói những điều đó không phải sự thật. Vũ Phong khác, anh khác. Không thể so sánh cả hai với nhau. Nhưng dường như Cẩn Mai đã quá lụy tình với người đàn ông trước mặt. Cô chắp hai tay, bỏ hết lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của bản thân van xin anh ta.
- Em xin anh mà, đừng như thế…
- Mau lôi cô ta đi đi.
Anh xoa trán lên tiếng. Lập tức người của anh ta bước vào trong rồi kéo Cẩn Mai ra khỏi phòng. Anh còn có thể nghe tiếng la thảm thiết của Cẩn Mai khi bị người khá thô bạo đánh những cú đau đến tận xương tủy. Nhưng người đàn ông bí ẩn này vẫn dửng dưng, trong cổ họng ngân nga những điệu nhạc đang phát ra từ cái đĩa than bên kia. Anh mỉm cười ra cửa sổ, miệng lẩm bẩm.
- Sắp được gặp lại em rồi.
Vài ngày sau tại biệt thự của Trần gia. Ông Trần đã tổ chức một bữa tiệc ở đây, mục đích là chỉ để cho vui, rảnh quá không có gì làm thì mở tiệc cũng là một ý tưởng rất hay. Nhất là đối với một người đang tràn ngập niềm vui như ông Trần thì bữa tiệc này cũng là lúc ông khoe khoang rằng ông sắp có thêm đứa chắt.
Uyển Đình mặc một chiếc đầm xinh xắn nhưng đơn giản. Cô mang giày bệt, là chiếc giày khi đó Tuấn Lãng đã tặng cho cô. Nói về độ thoải mái thì không đôi nào sánh bằng được đôi này. Vũ Phong trong lòng tức tối, đáng lẽ ra anh nên đem ném nó vứt vào sọt rác trước khi Uyển Đình sử dụng nó.
- Hôm nay ngoài việc chung vui ra thì tôi cũng muốn báo cho quý vị một tin. Đó chính là đứa cháu gái yêu quý của tôi Trần Uyển Đình và cháu trai của ông Mặc, Mặc Vũ Phong. Hai đứa đã kết hôn!
Uyển Đình sững người nhìn lên bục. Cô nuốt nước bọt một cái vì không ngờ ông cô sẽ tiết lộ chuyện này. Vốn dĩ ban đầu cả hai bên đều đã quyết định là sẽ không nói với người ngoài. Nhưng bây giờ ông cô nói ra hết rồi. Cô nhìn về phía ông Mặc, ông ta cũng vui vẻ mà hưởng ứng. Có lẽ hai người đã tính toán hết rồi.
Cô có chút khó chịu, nhưng Vũ Phong thì không. Nghe câu nói đó thì anh càng nắm chặt tay cô khi những vị khách nhìn hai người với vẻ mặt trầm trồ không tin nổi.
Đám bạn của cô cũng đến bữa tiệc này. Tuấn Lãng đương nhiên cũng tới. Khi anh tới thì cô vui vẻ hẳn ra. Khiến cho Vũ Phong đã tức lại càng thêm tức. Mọi thứ sẽ không có gì nổi trội nếu không có sự xuất hiện của hai người bạn cũ đã rất lâu không gặp.
- Vũ Phong!
Một cô gái trẻ trung đi lại ôm chầm lấy Mặc Vũ Phong. Uyển Đình sốc đến nỗi không ngậm được miệng. Cô tròn mắt khi nhìn thấy một người bạn cũ bây giờ đứng trước mặt cô. Vũ Phong cũng sốc, anh sốc đến độ không nói nên lời.
Đó là Nhã Tịnh, đối với Uyển Đình là một người bạn, và cũng là một cơn ác mộng. Và còn một người nữa đó chính là Lưu Dương.
- Uyển Đình, lâu rồi không gặp nhìn em xinh hẳn ra nhỉ?
Một thanh niên cao ráo đi lại, nở một nụ cười đầy duyên dáng với cô. Thấy anh, môi của Uyển Đình chợt mỉm cười. Lưu Dương cũng là bạn của cô. Và cũng là người đã giúp đỡ cô rất nhiều, chỉ sau Vũ Phong.
Nhã Tịnh bên này ôm Vũ Phong hoài không rời. Cô ấy có vẻ rất vui khi được gặp lại Vũ Phong. Anh nhìn Uyển Đình, cô vẫn còn sững sờ chưa tỉnh. Lưu Dương nhíu mày vỗ vai cô rồi anh bật cười vì sự ngây ngốc này.
- Uyển Đình, làm gì mà em ngây người như vậy hả?
Cô chợt tỉnh lại, nhìn Lưu Dương mà cười nhạt.
- Không ạ, tại mọi người về bất ngờ quá nên em hơi sốc.
Xong cô nhìn sang Vũ Phong. Nhìn thấy Nhã Tịnh đang ôm anh mà âu yếm. Không đợi cô phải nhắc anh mau chóng kéo cô ta ra khỏi người mình mà nói.
- Em về lúc nào thế?
- Hở, em về mà cũng phải báo cho anh biết hay sao?
Nhã Tịnh cười tươi rói, rồi cô ta nói tiếp.
- Em về là để bàn chuyện kết hôn với anh mà, bộ anh không nhớ lời hứa khi xưa à?
Nghe xong câu này Uyển Đình nhếch mép một cái khiến cho Lưu Dương có chút khó hiểu. Cậu ấy nhìn Vũ Phong rồi nói.
- Chào, cậu khỏe chứ?
Vũ Phong nhân cơ hội mà bỏ qua Nhã Tịnh, đi lại bắt chuyện với Lưu Dương rồi cả hai đi sang chỗ khác. Bỏ lại Nhã Tịnh bơ vơ không hiểu chuyện gì. Lúc này cô ta cũng mới để ý đến Uyển Đình bên này mà đi lại. Chưa kịp đi đến gần thì đám bạn đã đi lại đứng xung quanh Uyển Đình để tránh cho cô bị bị hồ ly ám sát. Bọn nó không cần nghe, không cần biết quá khứ của hai người ra sao thì cũng hiểu rằng cô gái tên Nhã Tịnh này có vấn đề. Có rất nhiều vấn đề là đằng khác.
- Các cậu không cần lo cho tớ đâu.
Uyển Đình nhỏ giọng nói rồi đẩy đám bạn cô sang một bên. Một mình cô tiến tới chỗ Nhã Tịnh mà chào hỏi.
- Lâu rồi em không gặp chị, chị vẫn khỏe chứ?
Nhã Tịnh thấy cô thì cũng nở một nụ cười đáng yêu hết nấc. Cô ấy trả lời lại.
- Chị khỏe, em vẫn giống y như ngày xưa nhỉ? Vẫn lẽo đẽo theo sau Vũ Phong không rời.
Uyển Đình bật cười rồi nói một câu ngắn ngủn.
- Vâng.
Chỉ câu nói đó rồi thôi cô không nói gì nữa. Để cho Nhã Tịnh hiểu sao thì hiểu. Cô ta che miệng cười theo kiểu khinh thường cô, chê cô còn quá trẻ con mà nói.
- Nhưng bây giờ chị về rồi thì không có vụ đó đâu nhé. Vì chị về là để hỏi cưới Vũ Phong mà.
- Ồ, vậy sao? Chúc chị thành công nhé!
Uyển Đình thật lòng chúc mừng khiến cô ta có chút khó chịu. Nhã Tịnh rời đi không nói chuyện với cô nữa. Uyển Đình nhìn theo, hóa ra cô ta đi đến chỗ ông Mặc. Xem ra việc cô ta về đây để kết hôn với Vũ Phong là thật, và chuyện cô ta vẫn chưa biết Uyển Đình và Vũ Phong đã kết hôn cũng là thật.
Có vẻ như từ giờ trở đi cô sẽ khó mà sống yên ổn rồi!