Mặc Vũ Phong chậm rãi bước lại chỗ cô đang nằm. Uyển Đình đang nhắm nghiền mắt lại. Anh chẳng nói chẳng rằng mà nằm đè lên người cô. Uyển Đình khó chịu, cô ngọ nguậy rồi mở mắt.
Nhìn thấy Mặc Vũ Phong đang ở ngay sát mặt cô. Anh ta thần thần bí bí, Uyển Đình không cần hỏi cũng biết ý đồ của anh ta là gì.
Cô với tay ôm lấy cổ của Vũ Phong. Anh ta được đà hôn lên cổ của cô. Uyển Đình lúc này nhếch mép nhìn lên lầu, Cẩn Mai đang đứng từ trên nhìn xuống. Mắt đỏ rực vì tức giận.
Uyển Đình kêu lên khe khẽ khiến cho cô ta tức điên lên nhưng không làm được gì. Chỉ có thể đứng nhìn hai người quấn nhau dưới sô pha làm chuyện mờ ám. Cả người Cẩn Mai run lên bần bật, cô ta cắn môi, sắc mặt lộ rõ sự tức giận không thể nào chịu được.
Sáng hôm sau khi mở mắt ra, cô đang nhằm trong phòng của Vũ Phong. Cô có hơi kinh ngạc vì anh ta rất ghét cô vào đây. Uyển Đình ngồi dậy mặc quần áo vào, tưởng chừng Mặc Vũ Phong còn đang ngủ, nhưng không, anh ta đang nằm đó nhìn cô thay đồ.
Uyển Đình biết điều đó, cô thầm khinh bỉ anh ta. Mặc xong quần áo thì cô khựng người lại quay người nhìn Vũ Phong, anh ta cũng đang nhìn cô bằng con mắt sắc bén như cũ. Cô mỉm cười, vứt vài tờ tiền lên giường rồi đi ra ngoài kèm lời nói.
- Cám ơn nhé, vì đã giúp tôi thỏa mãn, nếu có lần sau tôi vẫn sẽ nhờ anh!
Đúng vậy, cô vừa mới chọc tức Vũ Phong, xem anh ta như trai bao. Anh ta không tin được mà ngồi bật dậy nhìn ra cửa. Cô đã đi khuất mắt anh ta rồi.
Vũ Phong nhìn đống tiền cô vừa vứt lên giường. Anh nắm lấy nó mà vò nát, gân nổi đầy tay vì tức giận. Không ngờ con chó anh nuôi cũng có ngày phản chủ rồi.
Anh đứng dậy đi vào nhà tắm. Tiếng nước xối xã đổ lên đầu, anh nhắm mắt lại thở phào một hơi. Rồi lại nghĩ đến tối hôm qua. Bỗng chốc anh cảm thấy xót, Vũ Phong nhíu mày nhìn vào gương, trên cổ của anh có một vết cắn, cắn mạnh đến mức nó rỉ máu. Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là con chó của anh cắn rồi.
Ngày hôm đó cả ba người ngồi dưới nhà ăn sáng. Vũ Phong vừa lướt tin tức vừa uống cà phê. Uyển Đình thì ăn canh giá đỗ giải rượu do bà Tô nấu. Cẩn Mai vừa ăn vừa liếc hai người, cô ta lấy nĩa chọc chọc vào miếng trứng khiến nó nát bấy.
Uyển Đình đến cách ăn cũng thay đổi. Cô chẳng còn khiêm nhường nhẹ nhàng như trước. Bây giờ cầm thẳng cái tô lên húp sạch canh, cuối cùng còn ợ một cái. Cô không hề quan đến những người ngồi trước mặt mình cảm giác như thế nào.
Lúc này điện thoại của Vũ Phong có ai gửi tin nhắn đến. Hóa ra là Minh Hoàng, cậu ấy gửi một video cho Vũ Phong. Anh nhíu mày xem thử, rồi sau đó anh đen mặt lại không biết phải nói sao. Là cái video có một người phụ nữ đang đánh tới tấp người phụ nữ kia.
Uyển Đình cũng cầm điện thoại lên vì anh của cô gọi tới. Vừa bắt máy thì đã có một tràng mắng chửi đến từ Bác Thành.
- Con bé này thật là, anh bảo em dữ dằn lên thì cũng đừng có hung dữ quá như vậy chứ! Bây giờ thì hay rồi, đi đánh người bị người qua quay lại đăng lên mạng xã hội. Em vừa lòng chưa hả?
Cô khó chịu lấy tay khều tai rồi chuyển điện thoại sang tai bên kia, nói chuyện một cách rất chi là hư hỏng.
- Tại con nhỏ đó mắng em trước mà, nó nói em là con nhà không khá giả đấy!
Cô vừa nói xong, tưởng rằng Bác Thành sẽ mắng lại nhưng không, anh còn tức giận giống cô.
- Cái gì, có chuyện đó á, có kẻ dám nói con cháu Trần gia không khá giả á? Con nhỏ đó tới số rồi, em mau nói danh tính của nó đi!
- À, lại là một đứa từ Lâm thị, cả gia đình từ mẹ đến con chẳng ai đàng hoàng cả. Nhưng thôi, anh gỡ mấy bài báo và video xuống giúp em là được rồi, cám ơn nhé!
Nói xong cô cúp máy. Đặt điện thoại lên bàn cô uống nốt ly nước trên bàn rồi xách cặp đi tới trường. Cô đã nghỉ khá lâu rồi vậy nên sẽ không ổn nếu cô tiếp tục nghỉ.
- Cô không cần tôi đưa đi à?
Vũ Phong lên tiếng. Uyển Đình lắc đầu rồi giơ ra cái chìa khóa xe cô mới mua.
- Tôi có xe nên không cần nhờ đến anh đâu.
Cô quay người đi luôn. Ở trong nhà, Vũ Phong còn có thể nghe thấy tiếng xe gầm rú dữ dội rồi xa dần. Vũ Phong nhếch mép, anh cũng mau chóng rời khỏi nhà đi làm. Từ đầu đến cuối chẳng ai để ý đến Cẩn Mai mà xem cô ta như một người vô hình.
Uyển Đình lái xe, đây là lần đầu cô cảm thấy tốc độ thú vị đến như vậy. Cô đạp chân ga thật mạnh, chiếc xe phiên bản giới hạng phóng như bay ngoài phố khiến cho người ta trầm trồ.
Nhưng lần này cô không đến trường ngay mà dừng lại tại một shop thời trang. Học hành gì chứ, vài ngày nữa rồi cô mới tính đến chuyện học. Hôm nay chơi trước đã vì cô đã nghĩ ra một mưu kế rất hay.
Chiều ngày hôm đó. Vũ Phong đang họp trong phòng, đám nhân viên nhìn nhau nuốt nước bọt vì cuộc họp lần này quá căng thẳng. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thì Minh Hoàng từ bên ngoài chạy vào như cứu rối đám nhân viên khỏi chết vì ngột ngạt.
Cậu thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu. Lúc này cậu cũng nhận ra là cậu đang chen ngang vào cuộc họp. Nhưng đối với Minh Hoàng mà nói thì chuyện cậu sắp kể ra với Vũ Phong còn quan trọng hơn cả.
Cậu đi lại nói nhỏ vào tai, Vũ Phong không biết đã nghe phải chuyện dữ dội gì mà trông anh cũng mất đi bình tĩnh.
- Cuộc họp kết thúc.
Anh trầm giọng nói rồi mau chóng rời khỏi phòng đi cùng với Minh Hoàng. Đám nhân viên thở phào, sau đó cũng tò mò vì không biết chuyện gì đã xảy ra.
Minh Hoàng đưa Vũ Phong đến một tòa nhà mới toanh. Nhưng vấn đề không phải ở phía trước mà là phía sau tòa nhà, nơi gần như sẽ được sử dụng nhiều nhất. Bức tường được sơn trắng tinh bây giờ lại chi chít vết sơn đủ loại.
Còn có bốn người con gái đang đứng đó, họ đùa giỡn với nhau, sơn lên bức tường tạo thành những bức vẽ đầy nghệ thuật. Nhưng nghệ thuật đâu thì không thấy, toàn thấy uổng tiền.
Đây là trụ sở mới của Mặc gia vừa mới xây xong. Dự định ngày mai sẽ là lễ khánh thành, nhưng bây giờ nó đã bị phá bởi Uyển Đình và đám bạn của Uyển Đình. Khi thấy anh đến thì cô lật đật chạy lại, quần áo rực rỡ màu sắc, mặt thì dính màu đỏ màu xanh. Cô mỉm cười nói.
- Anh thấy ổn không? Tôi vẽ cũng đẹp đấy chứ. Xin lỗi vì đã sơn lên tường công ty anh mà không xin phép. Nhưng tôi cần một nơi thật rộng, và phải có bức tường trắng tinh giống nơi này. Vậy nên anh đừng giận nhé, tôi là vợ anh cơ mà.
Cô mỉm cười tinh nghịch, thật ra trong lòng thầm mong Vũ Phong hãy tức giận, bởi vì mục đích của cô làm vậy là để anh ta tức giận cơ mà.
Sắc mặt của Vũ Phong lúc này còn đen hơn than, Uyển Đình có thể thấy anh ta đang giận đến run người. Nhưng cuối cùng anh lại thả lỏng tay, bình tĩnh mà nói với cô.
- Cô muốn làm gì thì làm.
Nói xong anh kéo Minh Hoàng đang nghịch màu với Gia Kỳ bên kia rời đi. Uyển Đình nhìn theo khó hiểu, đám bạn của cô cũng khó hiểu.
- Kì lạ thật, sao hắn không tức giận nhỉ? Tụi mình đã phá banh tòa nhà mới của hắn ta còn gì?
Lan Chu nói, nó khịt cái mũi dính đầy màu của nó rồi nhìn Uyển Đình. Cô cũng thấy làm lạ, nhưng cô cho rằng anh ta chỉ đang nhịn mà thôi. Để coi lần sau anh ta còn có thể nhịn được nữa không.
Và sau lần phá banh trụ sở mới khánh thành thì Uyển Đình tuy là hung thủ nhưng cô không có chút thiệt hại nào hết. Người bị thiệt hại còn là Vũ Phong.
Anh ta phải lùi ngày khánh thành lại, bồi thường cho những nhà hàng anh mà anh ta đã đặt để tiếp khách ngày hôm đó. Anh ta còn phải xử lí bên phía nhà báo, cho người lau đi lớp sơn rồi sơn lại.
Chỉ vài ngày thôi mà anh bận bù đầu, sụt mấy kí. Công ty phải tốn một mớ tiền bồi thường. Uyển Đình thì vẫn vui vẻ như đi hội. Cô không đoái hoài gì đến anh.
Và đương nhiên cô cũng không chịu ngồi yên hoài. Dạo gần đây đầu óc của cô dường như được nâng lên một tầm cao mới.
Đủ mọi thứ chiêu trò trên đời xuất hiện, cô chỉ cần đợi thời cơ mà thôi, lần này cô nhất định sẽ làm cho Mặc Vũ Phong khốn đốn một phen, cũng như lật mặt của Cẩn Mai để cô ta sống không bằng chết.
- ---
Vote và like cho tớ đi mọi người ơi, mai bão 4 chương nha!!!
Nhưng mà trước đó vote và like cho tớ đi đã:)))