Dưới lầu, Vũ Phong đang ăn sáng cùng với Cẩn Mai, bọn họ đang rất vui vẻ cho đến khi nhìn thấy cô thì không khí trở nên áp lực. Cẩn Mai không nói gì mà tiếp tục ăn, còn Vũ Phong thì uống một cốc nước rồi lên tiếng.
- Từ giờ trở đi, tôi cưới cô xem như là vì ông nội, hiểu chưa?
Tới câu cuối thì Vũ Phong chợt lớn tiếng khiến cô giật mình mà gật đầu, cô nghĩ nếu không làm theo lời anh ta nói thì mình có thể bị nhốt trong căn phòng đáng sợ đó một lần nữa.1
Mặc Vũ Phong thở hắt một hơi rồi nhướn người hôn Cẩn Mai một nụ hôn tạm biệt, Cẩn Mai mỉm cười hạnh phúc rồi nhìn sang Uyển Đình cười. Uyển Đình bây giờ không dám nói gì nữa nên khi thấy Vũ Phong rời đi thì cô cũng đi theo anh.
Ngồi trên xe, chỉ một vài cử động nhỏ của Vũ Phong cũng đủ làm cô giật mình. Trên đường đi anh chẳng thèm liếc lấy cô đến một cái.
Đến sân bay, cô ôm ông nội để tiễn ông qua nước ngoài điều trị bệnh, ba mẹ cô cũng đi, hôm nay anh cả không thể đến vì bận chuyện ở công ty, có ông Mặc, cô và Vũ Phong.
- Cháu gái của ông, hãy sống thật hạnh phúc nhé.
Ông Trần cảm động mà nắm lấy tay Uyển Đình, cô mỉm cười nhìn ông, con mắt tràn ngập yêu thương dành cho ông.1
- Này Đình Đình, hôm qua thằng Phong có đối xử tốt với cháu hay không?
Ông Mặc bán tín bán nghi đi lại hỏi, ông không nghĩ cháu trai của mình lại dễ dàng chịu nghe theo lời ông như vậy. Uyển Đình nghe vậy thì cười tươi nhẹ nhàng nói.
- Đương nhiên rồi ạ, anh Phong tốt với cháu lắm!1
Nhìn vào gương mặt vui vẻ của Uyển Đình thì ông Mặc mới thở phào một hơi đỡ lo lắng phần nào. Mặc Vũ Phong nhìn thấy cô giả vờ như vậy thì tỏ vẻ khinh thường, anh ghét nhất là người con gái hai mặt giống như Uyển Đình.1
Một lúc sau ông nội cùng với ba mẹ cô lên máy bay, cô đứng ở dưới nhìn theo mà buồn rầu, lúc này ông Mặc đã về trước nên chỉ còn một mình cô và Vũ Phong.
- Cô tự bắt xe về nhà đi.
Anh lạnh lùng nói một câu rồi lên xe đi tới công ty, bỏ lại Uyển Đình đứng đó, một sự hụt hẫng dâng trào trong cô nhưng cũng chẳng thể làm gì được ngoài việc tự bắt taxi đi về nhà.
Trần Uyển Đình bước vô nhà nhìn xung quanh, căn nhà vắng tanh chẳng có ai, cô cũng không biết mình sẽ ngủ ở đâu trong căn nhà to lớn này, cảm giác cô đơn ngày càng lớn hơn, đúng lúc đó bà Tô xuống lầu vừa nhìn thấy cô thì đi lại.
- Thưa phu nhân, tôi đã dọn phòng cho cô rồi, phòng ngủ của cô sẽ là căn gác xép trên tầng, tôi xin lỗi nhưng là do thiếu gia ra lệnh như vậy.
Bà ấy nhẹ nhàng nói với cô nhưng đôi mắt thì đang xót xa cho cô, Uyển Đình khi biết mình sẽ ở lại căn gác xép đo thì bỗng chốc rùng mình, ngày cô qua nơi đó dường như đã ám ảnh vào trong tâm trí của cô, môi cô mím chặt lại vì sợ hãi. Bà Tô thấy vậy thì liền an ủi.
- Tôi đã bài trí lại rồi nên phu nhân có thể yên tâm.
Trần Uyển Đình nén cảm xúc lại mà cám ơn bà Tô sau đó đi lên lầu, đúng thật là gác xép đã được sửa mới, những món đồ bẩn thỉu không còn nữa mà thay vào đó là một chiếc giường, tủ quần áo và bàn học, Uyển Đình cảm thấy hơi yên tâm, có những thứ này đối với cô là đủ rồi, từ ngày hôm qua thì cô cũng không mong mình sẽ nhận được nhiều thứ hơn ở trong ngôi nhà này.1
Lúc này chuông điện thoại cô vang lên, nghe giọng nói của bạn thì cô mới chợt nhớ ra hôm nay là ngày luyện tập. Trần Uyển Đình cầm theo cái túi rồi chạy xuống dưới lầu.
- Phu nhân, cô đi đâu vậy?
Bà Tô nhíu mày khi thấy cô trong bộ dạng vội vã.
- Cháu đi luyện tập.
- Nhưng tôi sợ thiếu gia sẽ không cho phép, hay cô thử gọi điện cho thiếu gia để xin phép đi.
Bà Tô nghiêm túc nhắc nhở khiến cho Uyển Đình khựng lại, cô không có số của Vũ Phong, hơn nữa cô không thể bỏ lỡ buổi tập được.
- Vậy thì hôm nay cháu sẽ về sớm.
Cô nói rồi rời đi, bà Tô lắc đầu thở dài, bà thấy phu nhân này vẫn còn quá trẻ người non dạ, làm sao có thể sống ở đây cùng với những người này chứ, Vũ Phong thì bà không nói, từ khi cha mẹ cậu ấy qua đời thì tính cách đã trở nên thô bạo và lạnh lùng, cho dù lão gia có giáo huấn bao nhiêu thì cũng không thể thay đổi, từ khi gặp người phụ nữ tên Cẩn Mai này thì bà Tô cũng an tâm một phần vì thấy Vũ Phong cười nhiều hơn, nhưng cuối cùng bà Tô đã nhận ra Cẩn Mai không phải người phụ nữ tốt.
Tại một căn phòng to lớn treo đầy tường những bức tranh nổi tiếng, trên bàn thì toàn là những mẫu thiết kế và bút chì, đây là phòng học do Uyển Đình và ba người bạn thân của mình gộp tiền dựng nên. Bình thường thì có thể đến lúc nào cũng được nhưng vào mỗi cuối tuần thì bốn người sẽ hội tụ với nhau để chuyện trò.
Âu Gia Kỳ, Trịnh Tư Niên cùng với Lan Chu là bạn thân nhất của Uyển Đình, từ nhỏ đến lớn luôn là bọn họ bảo vệ cô mỗi khi bị bắt nạt, và cũng chỉ ba người họ là những người duy nhất biết về mối hôn sự của cô cùng với Vũ Phong.
Uyển Đình đi vào phòng một cách vội vã, vừa tới nơi thì thấy những người bạn của mình đều đến trước rồi, tức là hôm nay cô chính là người đi trễ.
- Ôi trời, xem ai đến kìa!
Lan Chu bĩu môi giận dỗi khi thấy Uyển Đình, cậu ấy là một chàng trai không giống như bao chàng trai khác, hay nói đúng hơn là cậu ấy đồng tính, nhưng thực sự những người như cậu ấy rất tốt để chơi cùng.
- Đừng nói nữa Lan Chu, người ta đã là phụ nữ có chồng rồi đấy.
Âu Gia Kỳ nói rồi mỉm cười thâm hiểm, cô ấy là một cô gái khá mạnh mẽ, xinh đẹp, quyến rũ và có tài ăn nói.
- Đừng chọc cậu ấy nữa, vào đây nào Đình Đình!
Trịnh Tư Niên vui vẻ nhìn cô, cô ấy là người học giỏi và nghiêm túc nhất cả đám.
Uyển Đình cười ngượng rồi đi vào trong ngồi lên ghế, cô chậm rãi đặt chiếc túi lên bàn dưới ánh mắt tò mò của ba người bạn.
- Tại sao lại nhìn tớ như thế?
Cô có hơi khó xử khi thấy bọn họ nhìn mình bằng cặp mắt đăm chiêu và vô cùng nguy hiểm.
- Kể tớ nghe xem nào, đêm tân hôn của cậu ra sao?
Gia Kỳ thần thần bí bí đi lại hỏi cô, hai đứa kia cũng chụm lại nhiều chuyện. Uyển Đình khi nghe nhắc đến đêm tân hôn thì bỗng rợn người, cô lảng tránh sang chuyện khác nhưng đương nhiên không thể qua mắt được những đứa bạn thân này.
Sau một hồi tra hỏi thì cô đã kể lại cho họ nghe hết mọi chuyện, Uyển Đình cười nhạt cố tỏ ra mình ổn.
- Không sao đâu tớ ổn mà, chắc là do anh ấy say quá nên mới làm vậy thôi.
Cô mỉm cười cho qua chuyện, nhưng bỗng nhiên Gia Kỳ lớn tiếng trách mắng khiến cô giật mình.
- Tên khốn nạn đó vốn dĩ chẳng phải là người!
- Đúng đấy, có ai lại cư xử thô bạo như thế bao giờ.
Tư Niên thì nhẹ nhàng hơn nhưng trong lời nói không kém phần trách cứ. Bỗng nhiên lúc này Lan Chu lại để ý đến chiếc khăn lụa đeo trên cô, nó giựt mạnh chiếc khăn xuống, rồi Lan Chu lại nhìn xuống cổ tay đã xanh lại, ba người họ tròn mắt kinh ngạc.
- Này!
Cô cau mày nhìn Lan Chu rồi lấy khăn che lại, nhưng tất cả đã bị lộ hết nên cũng không che lại được nữa, bây giờ cô mà có nghìn cái miệng chắc cũng không đọ lại nổi ba đứa bạn của mình.1
Quả nhiên, bọn họ tra hỏi cô là ai gây ra, Uyển Đình tốn rất nhiều công sức mà trả lời từng người một, đương nhiên là cô không thể nói rằng đó là do Vũ Phong mà chỉ là do cô lỡ va chạm nên mới thành ra thế này.
- Có thật là do va chạm không?
Gia Kỳ cùng Lan Chu ngồi vắt chéo chân nghi ngờ, Tư Niên cũng nâng cặp mắt kính lên bán tín bán nghi.
- Tất nhiên rồi, các cậu bị làm sao vậy?
Cô cười trừ rồi ra vẻ mình rất ổn, may mắn là bọn họ không nói gì thêm nữa. Trần Uyển Đình không muốn bạn cô phải lo lắng, nếu bọn họ biết thì chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho kẻ đã hành hạ cô ra nông nỗi này.1