Ở bên ngoài, Minh Hoàng đang đón tiếp Lưu Dương sau khi thấy anh đến.
- Cậu biết không Lưu Dương, dạo gần đây người yêu của tôi luôn giận tôi, nhưng tôi thì lại không biết dỗ cô ấy, cậu chỉ cho tôi vài cách được không?
Minh Hoàng hỏi những câu hết sức ngoài lề khiến cho Lưu Dương nở nụ cười bất lực, nhưng cả hai phải dừng lại vì nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ toang trong phòng làm việc của Vũ Phong. Minh Hoàng cảm thấy không ổn vì anh có nghe đám nhân viên nói rằng Tuấn Lãng đã đến công ty, và thái độ của anh không được ổn cho lắm.
Cậu lập tức chạy vào trong phòng, cảnh tượng trước mắt khiến cho người khác phải rùng mình. Hai người đàn ông đang xảy ra ẩu đả, nhưng bọn họ đang tự hành hạ mình thì đúng hơn. Vũ Phong mặt mày bầm tím, trầy xước, máu me dính lên áo của anh rất nhiều. Còn Tuấn Lãng thì đang bị anh chế ngự dưới đất, anh cũng không ổn một chút nào khi máu mũi tuôn ra như suối, khuôn mặt bị rạch một đường khá ngắn, ai nhìn vào cũng biết đó là do Vũ Phong gây ra vì bàn tay anh đang cầm một mảnh thủy tinh vỡ sắc bén.
Lưu Dương còn ngạc nhiên hơn cả Minh Thành Vì tấm kính cửa sổ cũng bị vỡ, và chỉ có sức trâu mới làm được chuyện đó. Minh Hoàng cáu giận, máu nóng nổi lên trong từng sợi mạch máu của cậu, trái tim cậu lúc nào như đang được nung trong lò lửa. Cậu tức giận đi vào đẩy hai người sang hai bên khiến cho cả hai ngã nhào và xây xát thêm một ít.
- Hai tên điên này, các người đang làm gì vậy hả?
Giọng nói của Minh Thành đủ để đánh thức cả công ty thức dậy. Cậu đang cáu gắt đến nỗi chỉ muốn giết chết hai người đàn ông trước mặt. Nhưng may mắn là cậu kìm lại được nhờ Lưu Dương, anh lên tiếng trong tình huống dầu sôi lửa bỏng.
- Có chuyện gì thì nói chuyện, ai lại đi đánh nhau.
Tuấn Lãng và Vũ Phong vẫn nhìn nhau chằm chằm như hai tia điện đang xẹt qua xẹt lại. Cả hai đều thở hổn hển vì mệt, một phần cũng vì đau. Khi đánh thì anh không thấy đau, vậy mà đánh xong rồi là lại đau đến thấu xương, thật kỳ lạ.
- Tôi nói thôi, dừng lại ở đây, và tôi cho hai người 5 phút để giải hòa chuyện này, coi chừng tôi đấy!
Minh Hoàng chỉ vào mặt từng người rồi đi ra ngoài. Lưu Dương há hốc mồm vì Minh Hoàng quá dũng cảm, chắc chỉ có mỗi cậu là ngăn nổi hai người này nếu họ đánh nhau không chịu dừng.
Hai người ra ngoài, còn lại Tuấn Lãng và Vũ Phong trong phòng. Cả căn phòng yên tĩnh với tiếng gió rít qua khe cửa sổ làm cho tờ giấy trên sàn bay lên. Vũ Phong lên tiếng trước.
- Uyển Đình... sao rồi?
- Không cần anh quan tâm, tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện an toàn.
Tuấn Lãng nói có phần châm chọc rồi anh lấy khăn bịt mũi mình lại ngăn máu chảy, cả hai quay mặt ra chỗ khác, nhưng rồi cũng phải đứng dậy để dọn dẹp. Làm đàn ông thì phải thế, không được hành xử như con nít, gây ra chuyện gì thì phải tự mình dọn dẹp. Xong xuôi rồi thì cả hai lại rơi vào yên tĩnh, bởi vì không ai biết nói gì bây giờ. Mọi thứ quá ngượng ngạo khiến cho Vũ Phong muốn nổ tung.
Tuấn Lãng quay người đi, nhưng Vũ Phong lại hỏi.
- Cậu đi đâu thế?
- Đi tới bệnh viện.
Tuấn Lãng lạnh lùng trả lời rồi đi ra ngoài, tưởng chừng sẽ thoát khỏi Vũ Phong nhưng không. Anh lại lóc cóc chạy ra ngoài với mình mẩy thương tích. Đám nhân viên phát hoảng khi thấy hai tổng tài oai nghiêm ngày nào bây giờ lại đi cùng nhau với khuôn mặt trầy xước và rệu rã. Thật sự cả công ty đã phát hoảng vì điều này, Minh Hoàng cũng mặt kệ hai người muốn làm gì thì làm, còn cậu thì lo ghi vào sổ những cách dỗ dành người yêu do Lưu Dương chỉ dạy.
Bước xuống bãi đỗ xe. Tuấn Lãng vừa bước vào xe thì Vũ Phong bên kia cũng mở cửa chiếc xe của mình ra vào trong. Hai chiếc xe di chuyển cùng một lúc mở ra một chuỗi sự rắc rối không thể nào tưởng tượng nổi.
Khi tới cổng đi vào bãi đỗ, Vũ Phong muốn ra trước nhưng Tuấn Lãng không chịu. Hai bên bóp còi inh ỏi làm cản trở những người phía sau. Cuối cùng thì Tuấn Lãng phải nhường cho Vũ Phong đi trước vì anh là tổng tài của nơi này.
- Tên khốn chết tiệt.
Tuấn Lãng siết chặt cái vô lăng xe khi thấy Vũ Phong đi trước mình. Anh còn thấy ánh mắt đểu cáng của Vũ Phong đang nhìn mình thông qua gương chiếu hậu. Đối với một lão đại như anh mà nói thì là một sự sỉ nhục không còn gì bằng.
- Muốn vượt mặt tôi à? Không đời nào.
Vũ Phong ngồi trong xe nhếch mép nói. Anh cố tình chạy chậm lại và thắng gấp để chọc tức Tuấn Lãng, hai người đàn ông phiền phức này suýt thì gây ra tai nạn.
Khi tới đường lớn, Tuấn Lãng phóng xe lên ngang bằng với Vũ Phong, anh mở cửa sổ ra nói vài câu thách thức.
- Có ngon thì đuổi theo tôi đi, à thôi khỏi, người như anh chắc chưa bao giờ hiểu được cảm giác đua xe là gì nhỉ?
Xong Tuấn Lãng đóng cửa sổ lại không cho Vũ Phong kịp nói gì. Anh tức anh ách mà nhìn Tuấn Lãng phóng vượt lên mình. Không bao giờ chịu thua, Vũ Phong đạp chân ga lao lên với tốc độ kinh hồn. Gió bay phấp phới, nếu đây là xe mui trần thì dám có tai họa xảy ra lắm, ví dụ như nón hay kính râm bị gió cuốn bay chẳng hạn.
Đám cảnh sát đã phát hiện ra rồi, bọn họ cũng đã tính lấy xe ra đuổi theo hai chiếc ô tô đang đua nhau trên đường rồi. Nhưng khi vừa tra ra biển số xe thì bọn họ lại cất xe cảnh sát vào trong. Chẳng ai lại dám đụng đến hai kẻ đầy quyền lực này cả. Cứ như vậy, Vũ Phong và Tuấn Lãng đua nhau ào ào trên đường, đám cảnh sát dọn hẳn đường cho bọn họ và không cho bất cứ xe nào lại gần. Nếu họ là người thường thì đã bị bắt bỏ tù từ lâu rồi.
Nhưng không có thứ gì may mắn mãi được. Hai xe lúc này đang ngang hàng nhau, cả hai vừa lái vừa liếc nhìn nhau qua cửa sổ. Nhưng họ lại quên nhìn đường, một chiếc xe tải to tướng từ đâu xuất hiện ngay trước mặt họ làm cho hai người không xoay xở kịp.
RẦM.
Một tiếng động phát ra còn lớn hơn tiếng pháo hoa. Hai chiếc xe đồng loạt tông vào chiếc xe tải khiến cho chiếc xe không còn ra hình dạng gì, còn người ở bên trong thì đã ngất đi từ khi nào.
Tại bệnh viện, còi xe cấp cứu vang lên liên tục, bệnh viện tiếp nhận hai bệnh nhân gặp tai nạn giao thông. Tai nạn do chính bọn họ gây ra. Máu me đầy người khiến cho những bác sĩ ở đó phải giật mình. Vũ Phong còn phải dùng máy để thở, cổ anh được nẹp một cái nẹp cố định. Tuấn Lãng không biết gì hết, anh hoang mang mơ màng khi các bác sĩ đang dốc hết sức lực cứu chữa.
Minh Hoàng cùng với Lưu Dương nghe tin thì hốt hoảng chạy vào. Khi nãy cậu dữ dằn bao nhiêu, bây giờ thì sợ hãi bấy nhiêu. Người cậu run cầm cập, Lưu Dương thì không nói gì hết, bởi vì ánh mắt của anh đã nói lên tất cả.