Lúc này bóng dáng của Văn Sâm xuất hiện ở ngoài cửa, ánh mắt của anh ta bị phần tóc mái cắt ngang thật dày che khuất, cả người lạnh lẽo như một bóng ma.
"Anh còn tới làm gì?"
Thịnh Hoàn Hoàn giật giật đôi môi khô nứt, máu tươi chảy ra từ vết rách làm gương mặt cô càng trở nên tái nhợt, yếu ớt mà ma mị.
Lưng Văn Sâm hơi khom xuống rồi quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo: “Thật xin lỗi, lúc ấy tôi lao ra theo cô, Thịnh phu nhân lại chắn trước mặt hung thủ, tôi căn bản không có cơ hội nổ súng."
"Văn Sâm, tôi không trách anh."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn “Gương mặt say ngủ” yên bình của Thịnh phu nhân rồi đưa tay vuốt mái tóc bà, áp mặt lên vầng trán lạnh lẽo của bà: “Kẻ tôi trách là hung thủ, là người chủ mưu đứng phía sau hung thủ."
Văn Sâm giơ hai tay lên: “Thịnh tiểu thư, đây là thư Lăng Gia viết cho cô." Thịnh Hoàn Hoàn tựa đầu vào mặt Thịnh phu nhân không nhúc nhích.
Cố Bắc Thành lòng như đao cắt, hận không thể thay Thịnh Hoàn Hoàn chịu đựng tất cả đau đớn.
Anh ấy đi đến trước mặt Văn Sâm, cầm lấy lá thư anh ta nâng trong lòng bàn tay rồi mở ra, sau đó xoay người lại đi đến bên giường: “Hoàn Hoàn, anh cảm thấy em cần xem phong thư này."
Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn mới từ từ ngẩng đầu.
Cố Bắc Thành đưa lá thư đó đến trước mặt cô: “Nếu như Lăng Tiêu không nói dối thì kẻ chủ mưu đứng phía sau chính là Hà Song, anh ta nói nhất định sẽ cho em một câu trả lời."
Trên thư, Lăng Tiêu phân tích kỹ tình thế trước mặt cho Thịnh Hoàn Hoàn, đêm nay hắn dựa theo ý của Lăng Hoa Thanh mà mang Vương Vận Thị về nhà gặp bà nội, ông ta sẽ không ngốc đến mức ra tay vào lúc này.
Dù ông ta muốn giết Thịnh Xán thì cũng sẽ đợi đến khi Lăng Tiêu cưới Vương Vận Thì cái đã.
Cuối cùng lá thư này viết: “Hoàn Hoàn, chờ tôi bắt được Hà Song thì chân tướng sẽ rõ ràng. Trước lúc đó em phải yêu quý bản thân mình, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tin lời người khác nói, nhất định phải tin tưởng tôi."
Xem xong lá thư này, hốc mắt Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ướt nhòe, nước. mắt càng rơi càng nhanh, cô tựa đầu vào trán Thịnh phu nhân mà khóc rống nghẹn ngào.
Thịnh Bắc Thành xếp lá thư lại rồi giao cho Văn Sâm: “Nói cho Lăng Tổng, hi vọng anh ta mau chóng bắt được hung thủ, đừng để bác gái chết không nhắm mắt."
Văn Sâm gật đầu lui xuống, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên không dám hỏi nhiều. Từ nửa đêm đến sáng, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ôm thi thể Thịnh phu nhân không buông tay, Chúc Văn Bội rất lo lắng: “Hoàn Hoàn tiếp tục như thế không
được, con bé đang mang thai, nó sẽ không chịu nổi đâu."
Dưới tình huống này, Chúc Văn Bội lo Thịnh Hoàn Hoàn sẽ sinh non, trước đó cô đã có dấu hiệu sinh non rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!