Ba người phụ nữ đều kinh hãi và khó có thể tin: Lăng Tiêu lại nói chuyện thay cho cô?
Lăng Tiêu đi đến bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn dưới ánh mắt khiếp sợ của những người phụ nữ rồi dừng bước lại, ôm lấy Lăng Thiên Vũ từ dưới đất: “Lựa chọn của Thiên Vũ đại diện cho lựa chọn của tôi."
Lựa chọn của Thiên Vũ đại diện cho lựa chọn của Lăng Tiêu.
Nếu như Thiên Vũ lựa chọn Lâm Chi Vũ hoặc là Lam Nhan thì sao?
Hắn có đứng bên cạnh người phụ nữ khác như giờ phút này hay không?
Lăng Tiêu nhìn vào Lam Nhan: “Cô còn chưa xuất viện, về bệnh viện đi, sau khi xuất viện thì đi đến truyền thông Thiên Vũ thông báo."
Trước đó Lăng Tiêu đóng băng Lam Nhan, chia tất cả tài nguyên của cô ta những nghệ sĩ khác của công ty, hiện tại ý của hắn là cô ta được rã băng, sẽ trở lại màn ảnh lần nữa.
Nhưng Lam Nhan lại không cam lòng: “Em muốn chăm sóc tốt cho Thiên Vũ, em có thể từ bỏ tất cả mọi thứ ở hiện tại."
Dưới cái nhìn của cô ta, danh tiếng và vị trí vốn có của cô ta trong ngành giải trí đều không quan trọng bằng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu rất lạnh lùng, không cho phép thương lượng thêm: “Cô không có tư cách nói điều kiện với tôi, nếu như cô không muốn ở lại Hải Thành thì về nước M đi
Lam Nhan trầm mặc hồi lâu, sau đó quay người leo lên chiếc xe trước đó.
Cô ta biết Lăng Tiêu nói một không hai, bây giờ cô ta chỉ có thể chờ, cô ta tin cơ hội rồi cũng sẽ đến.
Tiếp đó Lăng Tiêu nhìn về phía Lâm Chi Vũ: “Hôm nay cám ơn cô đã đến, vé máy bay đặt lúc nào vậy, đến lúc đó tôi cho người đưa cô đến sân bay."
Mặt Lâm Chỉ Vũ cứng đờ: “Qua hai ngày nữa, đến lúc đó tôi sế thông báo cho anh"
Hắn không kịp chờ đợi muốn tiễn cô ta đi như vậy sao?
Lăng Tiêu gật đầu rồi không có nói thêm nữa, nhìn về phía vệ sĩ đứng một bên mà dặn dò: “Nhất định phải đưa Lâm tiểu thư đến khách sạn an toàn."
"Vâng." Vệ sĩ lập tức nhìn về phía Lâm Chi Vũ: “Lâm tiểu thư, mời."
Lâm Chỉ Vũ cười cười rồi nói với Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ, hai ngày nữa dì sẽ về nước M, trong thời gian đó nếu con nhớ dì thì gọi điện thoại cho dì nhé."
Lăng Thiên Vũ khẽ gật đầu.
Cậu bé vừa tìm lại được tiếng nói vẫn tương đối thích trầm mặc.
Sau khi Lâm Chi Vũ cũng lên xe, Lăng Tiêu lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tự giác, không đợi hắn mở miệng đã nói: “Tôi cũng phải đi, mẹ tôi đang chờ tôi về nhà ăn cơm, tạm biệt Thiên Vũ, giọng của con thật là dễ nghe."
Cô vội vàng tạm biệt ba con Lăng Tiêu, tranh thủ muốn tìm xe rời đi.
Kết quả chưa đi được hai bước thì đã bị một bàn tay kéo lấy: “Tôi bảo cô đi sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn không hiểu mà quay đầu lại, vừa tiễn hai người đi, tiếp theo chẳng phải đến phiên cô sao?
Chẳng lẽ cô lĩnh ngộ sai ánh mắt vừa rồi?
"Hôm nay Thiên Vũ mở miệng nói chuyện, chẳng lẽ không nên chúc mừng cho nó à?"
"Cho nên?"
Lăng Tiêu buông cô ra, tự phụ mở miệng: “Cùng đi ăn cơm đi." Chỉ có ba người họ?
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không suy xét quá lâu: “Ăn cái gì?" Lăng Thiên Vũ nói: “Ăn lẩu."