"Cháu thì sao? Hoa đâu?" Lão thái thái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng Lăng Tiêu: “Với thái độ này của cháu thì làm sao tranh được với thằng nhóc Đường gia kia? Cháu đừng quên trong lòng Hoàn Hoàn, cháu là người có cả đống lịch sử đen."
Mang thái độ tìm đường chết này mà còn muốn theo đuổi vợ?
Cũng may bà đã sớm phòng hờ bảo Bạch quản gia chuẩn bị sẵn bất ngờ, nếu không chỉ dựa vào thằng cháu không biết cố gắng này thì đến bao giờ bà mới ôm được cháu cố đây?
Ai ngờ Lăng Tiêu lại không nhanh không chậm trả lời một câu: “Ai nói cháu muốn tranh với Đường Nguyên Minh?"
Nói xong, hắn lạnh lùng liếc Bạch quản gia một cái: Nhiều chuyện!
Bạch quản gia bán đứng chủ bất giác rụt cổ một cái: Thiếu gia, tôi cũng bị ép thôi!
Lão thái thái chau mày: “Ý của cháu là cháu không thích Hoàn Hoàn, không có ý định tái hôn?"
Bốn ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Đúng thế."
Lăng lão thái thái bị tức nói không ra lời, bà cho là đứa cháu trai lạnh như khối băng của mình đã thông suốt, ai ngờ còn chưa.
Không có ý định tái hôn mà còn giày vò làm ra nhiều chuyện như vậy?
"Cháu từ chối Lâm Chi Vũ không phải là vì Hoàn Hoàn?”
"Không phải." Lăng Tiêu trả lời rất dứt khoát.
"Cả đêm không về ngủ cũng không phải vì Hoàn Hoàn?”
Lăng lão thái thái chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp: “Cháu thật sự không tính tái hôn với Hoàn Hoàn?”
Lăng Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không đổi sắc nói: “Không có."
"Cháu... Thôi!"
Lão thái thái cảm thấy thật bất lực nên hờn dỗi nói: “Tùy cháu đi, bà mặc kệ!
Bạch quản gia rất phiền muộn, trước đó nghe ý thiếu gia rõ ràng là có ý làm lành với Thiếu phu nhân, sao hiện tại lại nói không có ý tái hôn?
Vậy mà bọ họ lại mơ mộng hão huyền, mừng hụt cả ngày!
"Chị dâu, mau nhìn chị dâu kìa."
Mặc dù câu trả lời của Lăng Tiêu làm mọi người rất thất vọng, nhưng cũng không ảnh hưởng họ thích Thịnh Hoàn Hoàn.
Ba bà cháu lại sáp lại một chỗ, Bạch quản gia cũng lấy điện thoại ra.
Lăng Tích ngạc nhiên cảm thán: “Oa, hôm nay chị dâu xinh đẹp như tiên nữ vậy.