Thịnh Hoàn Hoàn dò xét Triệu Giai Ca từ trên xuống dưới, bình chân như vại nói: “Cô có nghĩ đến vì sao mình cứ canh cánh trong lòng với xưng hô này
không? Nói cho cùng cũng do cô không có mà thôi."
Sắc mặt Triệu Giai Ca lập tức tái xanh, Thịnh Hoàn Hoàn đang châm chọc dáng vẻ và tài hoa của cô ta không bằng mình.
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn đưa mắt nhìn vào sân thi đấu rộng lớn: “Nếu cô lấy được quán quân cuộc thi lần này thì xưng hô đó nhất định thuộc về cô."
"Nói khoác không biết ngượng." Triệu Giai Ca hừ lạnh: “Tôi không cần đoạt giải quán quân, chỉ cần đánh bại cô là có thể, rất nhanh chúng tôi sẽ có
một trận chiến, tôi sẽ đánh bại cô trước mặt cả nước."
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ cười: “Tôi chờ."
Nói xong lời này, Triệu Giai Ca tự tin xoay người đi đến đường đua, bốn phía vang lên tiếng reo hò, có người gọi tên cô, có Trần Phỉ Phỉ, tiếng hoan hô nhiệt liệt nhất thuộc về Sơ Tình.
Triệu Giai Ga nhìn về phía Sơ Tình đang phất tay với các fan, mục tiêu hôm nay của cô ta là cô, còn Trần Phỉ Phỉ thì cô ta căn bản không đưa vào mắt.
Trên sân thi đấu lại vang lên bài "Mộng", MC bắt đầu nhắc lại thành tích Triệu Giai Ca chiến thắng Vu Quang hôm qua, nói cô là một con hắc mã khiêm tốn, không lên tiếng thì thôi mà lên tiếng là kinh người.
Bầu không khí lập tức cháy lên, tên của Triệu Giai Ca đàn áp cả Nhất Tỷ Sơ Tình.
Cả Mao Tuấn làm đồng đội cũng nhịn không được trêu chọc: “Rốt cuộc Triệu gia đã nện vào bao nhiêu phí tài trợ?”
Lữ Nguyên Lãng lườm anh ta một cái, bênh vực thay Triệu Giai Ca: “Có biết nói chuyện hay không, MC nói sai câu nào? Người ta có thực lực này mà.
Mao Tuấn xụ mặt xuống: “Tôi nói gần đây sao anh cứ thích làm trái lại tôi vậy, cố ý à?"
Lữ Nguyên Lãng trả lời rất đương nhiên: “Là các người luôn cố ý nhằm vào Giai Ca."
Mao Tuấn nghe xong thì lập tức nổi nóng: “Anh nói chuyện rõ ràng, ai cố ý nhằm vào cô ta?"
Rõ ràng Lữ Nguyên Lãng rất có ý kiến với Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên mới cảm thấy tất cả mọi người cố ý nhằm vào Triệu Giai Ca, thiên vị Thịnh Hoàn Hoàn.
Mao Tuấn thấy rất chướng tai, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn là nữ thần mới của anh, nói anh cái gì cũng được, nhưng không thể nói Thịnh Hoàn Hoàn không phải.
Lữ Nguyên Lãng liếc xéo qua: “Tôi muốn xem cuộc thi, không muốn cãi với anh."
"Xem cuộc thi cái gì, anh giải thích rõ ràng lời vừa rồi, chúng tôi cố ý nhằm vào Triệu Giai Ca cái gì?"
Hai người suýt cãi ầm ï, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn vỗ nhẹ bả vai Mao Tuấn: “Anh qua đây, tôi có lời muốn nói với anh."
Lúc đi ra, Mao Tuấn còn trừng Lữ Nguyên Lãng một cái: “Anh chờ đó cho tôi, chuyện này chưa xong đâu."
Mao Tuấn đi theo Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên cạnh cô, nửa ngày sau vẫn không nghe cô mở miệng thì nhịn không được hỏi: “Không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn không chớp mắt mà nhìn sân đấu, thản nhiên đáp lại Mao Tuấn một câu: “Gọi anh tới xem so tài, đừng lãng phí nước bọt với người VÔ vị."
Mao Tuấn rất phẫn nộ: “Tôi chỉ chướng mắt Lữ Nguyên Lãng thiếu thông minh thôi."
"Anh ta thiếu thông minh, anh cũng thiếu sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!