Thế là rất nhanh chuyện Nam Tầm và Diệp Sâm ở chung đã truyền đến tai Cố Nam Thành, làm gã cả đêm khó ngủ.
Tâm tình của Cố Nam Thành rất phức tạp, những cảm xúc phẫn nộ, hoảng sợ, nôn nóng bất an đều cùng tràn tới, trong nháy mắt đã đốt cháy lý trí của gã.
"A!"
Cố Nam Thành gầm thét một tiếng rồi vung tay lên hất hết bộ đồ pha trà trên bàn xuống đất.
Trần Do Mỹ vừa tắm rửa xong ra tới thì nghe thấy tiếng rống giận dữ này nên vội chạy tới: “Anh Nam Tâm anh làm sao vậy?”
Cô ta trông thấy đống mảnh vỡ kia thì lo lắng tiến lên nắm chặt tay Cố Nam Thành để kiểm tra: “Có làm bị thương tay không."
Cố Nam Thành như bị điện giật mà lập tức rút tay về: “Anh không sao, em đi ngủ đi!"
Trần Do Mỹ nghe lén Cố Nam Thành nói điện thoại nên biết gã đã phái người theo dõi Nam Thành và Diệp Sâm khi họ rời đi, hiện tại thấy gã mất khống chế như vậy thì biết không có chuyện tốt.
Nhưng cơ hội để cô ta biểu hiện đã đến.
"Anh Nam Tầm, chuyện gì vậy, anh có thể nói cho em biết không?"
"Anh đã nói không có gì, em để anh yên tĩnh một lúc được không?" Cố Nam Thành nghiêng mặt qua đầy lửa giận mà trừng Trần Do Mỹ.
Hốc mắt Trần Do Mỹ lập tức đỏ lên, điềm đạm đáng yêu nói: “Anh Nam Tầm, em chỉ sợ anh tức giận ảnh hưởng sức khoẻ thôi, em chỉ muốn san sẻ với anh."
Nếu là trước đó trông thấy dáng vẻ đáng yêu này của Trần Do Mỹ thì Cố Nam Thành nhất định sẽ không đành lòng, nhưng bây giờ gã đột nhiên cảm
thấy rất phiền: “Tôi nói tôi muốn yên lặng một mình."
Lần đầu tiên Trần Do Mỹ bị Cố Nam Thành đối xử như thế, trước kia chỉ cần cô ta đỏ mắt lên thì gã sẽ cực kỳ thương tiếc, nhưng hiện tại...
Càng nghĩ càng tủi thân, mũi cô ta cay cay rồi khóc dữ hơn, lần này là khóc thật.
Dáng vẻ nổi giận của Cố Nam Thành thật sự doạ cô ta sợ.
Trần Do Mỹ khóc sướt mướt làm Cố Nam Thành càng bực bội: “Đừng khóc, cả ngày chỉ biết khóc, trừ khóc ra cô còn biết làm gì?"
Trước kia Nam Tầm rất ít thút thít trước mặt gã.
Kết hôn nhiều năm như vậy, số lần gã thấy cô khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay, một lần là ngày kết hôn, một lần là lần đầu tiên họ cãi nhau, còn có một lần là gã bị thương nặng...
Về sau gã chưa từng nhìn thấy cô khóc nữa.
Gã đã quên dáng vẻ Nam Thành rơi lệ là như thế nào, chỉ nhớ gã rất sợ cô khóc, bởi vì tim gã chịu không nổi, sẽ đau đớn muốn chết!
Về sau họ xảy ra mâu thuần, cô không còn khóc nữa, rõ ràng chỉ cần cô khóc thì gã nhất định sẽ chịu thua, nhưng cô quá hiếu thắng, chưa từng chịu yếu thế trước mặt gã.
Trần Do Mỹ bị Cố Nam Thành mắng như thế thì khóc càng đáng thương.