Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, áp lực quá lớn trong không gian kín làm cô cảm thấy hít thở không thông, cô không vui nâng mắt lên trừng hắn: “Vậy xin hỏi
ngài Lăng đây tính nói gì với vợ trước trong phòng tắm?”
Lăng Tiêu nhìn sát vào đôi mắt to ngập nước của cô rồi đi xuống đôi môi đỏ dưới mấy centimet: “Chúng ta thật sự không có gì để nói.”
Hắn khựng lại rồi tiếp tục nói: “Vậy làm cái gì đi!”
Sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của Thịnh Hoàn Hoàn, đôi tay kia luồn vào dưới nách rồi nhấc cả người cô lên ép lên trên tường.
Sau đó hắn dành ra một bàn tay để nắm lấy chiếc chân dài giấu dưới làn váy xẻ cao kia rồi vòng nó qua eo mình.
“Buông tôi ra, tên điên này.” Sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn chợt lạnh, phẫn nộ tát một cái lên mặt hắn, nhưng không thực hiện được mà còn bị nắm lấy.
“An phận một chút.” Lăng Tiêu cảnh cáo mà bóp eo của cô một cái: “Đụng đến †ôi nữa thì như cô mong muốn.”
“Đừng chạm vào tôi.”
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng trắng, cái chân vòng qua eo hắn không có gì che chăn nên lạnh lẽo đến xương, chân còn lại chỉ có thể nhón lên thật cao, tư thế đặc biệt mờ ám làm cô không dám nhúc nhích nữa: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Lăng Tiêu nói rõ từng chữ: “Tránh xa Đường Nguyên Minh một chút.”
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Lăng Tiêu lại đưa ra yêu cầu buồn cười như vậy.
“Dựa vào cái gì?”
“Tôi chướng mắt anh ta.”
Lăng Tiêu đưa ra một lý do cực kỳ “Vô cớ gây rối”, sau đó dùng giọng điệu dịu
dàng dễ nghe nhất khế khàng nói ra lời tàn nhãn nhất bên tai cô: “Nếu cô không nghe lời thì tôi sẽ làm tất cả những gì cô đang có hóa thành bọt biển.”
Thịnh Hoàn Hoàn muốn thu lại cái chân đang vòng qua eo của hắn, nhưng lại bị hắn nắm chặt mắt cá chân, cô bị chọc tức đến toàn thân run rẩy: “Lăng Tiêu, con mẹ nó có phải anh bị bệnh rồi không, anh chướng mắt anh ấy liên quan gì đến tôi?”
Thật vất vả cô mới ly hôn với hắn, hắn dựa vào cái gì tiếp tục chen vào cuộc đời cô?
Lăng Tiêu cười lạnh: “Cô có thể không nghe khuyên bảo, không ai gánh hậu quả cho cô được.”
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, sau một lúc lâu mới khàn giọng mà hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Nhìn hai mắt cô đỏ bừng, ánh mắt Lăng Tiêu ảm đạm xuống: “Lời này là tôi hỏi cô mới đúng, Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô muốn gì?”
Cô làm cuộc sống của hắn mất khống chết Rốt cuộc cô đã làm gì hắn!
Khi Đường Nguyên Minh cầm quần áo trở về thì thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác đứng trong phòng tắm với sắc mặt trắng bệch.
“Hoàn Hoàn, xảy ra chuyện gì vậy?” “Không có gì, em chỉ hơi lạnh thôi.” Thịnh Hoàn Hoàn co rụt người lại rồi miễn cưỡng cười cười với anh: “Em tắm nước nóng, thay bộ quần áo là ổn thôi.”
“Vậy anh ra ngoài trước.” Đường Nguyên Minh lịch sự buông quần áo xuống rồi rời khỏi phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!