Lăng Kha nhíu khuôn mặt lại: “Hoàn Hoàn, nếu không cậu trở về đi, tránh khó chịu vì gặp phải đôi tiện nhân kia."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Không có gì, cũng nên đối mặt, hơn nữa người sai không phải tớ, vì sao tớ phải trốn tránh bọn họ?”
Trở lại phòng lần nữa, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp bỏ qua Mộ Tư và Bạch Tuyết, ngồi xuống bên cạnh mẹ con Nam Tầm.
Tiểu Hoan Hoan đã lâu không gặp lập tức dính lấy cô, ngọt ngào kêu lên: “Dì, Hoan Hoan rất nhớ dì.
"Dì cũng rất muốn Hoan Hoan." Thịnh Hoàn Hoàn ôm lấy cô bé, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm.
Cố Hoan Hoan trông rất giống Nam Tầm, là một cô bé xinh đẹp.
Nam Tầm trêu ghẹo: “Hoan Hoan vừa nghe em cũng tới thì mừng rỡ nói nhỏ mãi bên tai chị, làm người mẹ này thật đố kị."
Lúc này, cô bé lập tức chui vào trong ngực Nam
Tầm, hôn một cái lên mặt cô, bập bẹ mà nói: “Manh Manh thích dì nhưng cũng rất yêu mẹ."
Nam Tâm dở khóc dở cười: “Bé con lém lỉnh này.
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Còn không phải giống chị."
Mộ Tư nhìn Thịnh Hoàn Hoàn cười duyên dáng, sau khi đi ra từ toilet, cô không có liếc anh ta lấy một cái, triệt để không nhìn anh.
Trong lòng cô nhất định đã hận anh cùng cực!
Một tuần không gặp, hình như cô đã gầy hơn, xương quai xanh càng rõ ràng.
Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ cổ váy hoa dài áo hình chữ V, cô buộc mái tóc dài thành bím tóc lỏng lẻo, bím tóc tùy ý rũ xuống một bên xương quai xanh, lộ ra mặt bên xinh đẹp và phần cổ trắng nõn duyên dáng.
Mộ Tư không khỏi nghĩ đến thiên nga trắng ưu nhã.
Lúc này, anh ta lại trông thấy người đàn ông ngồi bên cạnh Lệ Hàn Ti chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn và thấp giọng hỏi: “Lệ thiếu, cô ta là ai?"
Lệ Hàn Tỉ liếc Thịnh Hoàn Hoàn một chút, hững hờ nói: “Tiểu thư đứng đầu Hải thành - Thịnh Hoàn Hoàn, làm sao, Chu thiếu cảm thấy hứng thú?"
Ánh mắt Chu Duệ giống như mãnh thú tiếp cận con mồi ngon miệng: “Tôi muốn cô ta."
Nghe thế, Lệ Hàn T¡ chỉ cười lạnh. Chu Duệ vừa tới Hải thành, căn bản không biết tình huống của Thịnh Hoàn Hoàn, Lệ Hàn Ti nhìn
Mộ Tư một cái, đáy mắt có thêm một tia thú vị.
Đừng nói Lăng Tiêu, chỉ Mộ Tư thôi mà Chu Duệ cũng đối phó không được.
Mộ Tư ngồi cách đó không xa nên đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của bọn họ.
Ánh mắt anh ta rơi xuống người Chu Duệ, đó là một người đàn ông chừng 30 tuổi, tướng mạo bình thường, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện thì ánh mắt anh ta chưa từng dời khỏi người cô.
Mộ Tư đã thấy nhiều loại đàn ông này. Thịnh Hoàn Hoàn là một đóa mẫu đơn cao quý mỹ lệ, luôn có vài con ruồi muốn làm bẩn nó.