Diệp Sâm khựng lại, ngón tay thon dài chỉ vào cô bé đang chơi đuổi bắt bướm bên cạnh: “Hoan Hoan muốn đi.”
Nam Tầm: “Nó không muốn.”
Diệp Sâm: “Không, nó muốn.”
Nam Tâm không thể nhịn được nữa: “Diệp Sâm, tôi không có hứng thú, tôi không muốn đi với anh hiểu không?”
Diệp Sâm khẽ buông tiếng thở dài, ánh mắt ảm đạm, anh nghiêm túc khẽ nói với Nam Tầm: “Tôi bị thương, bên cạnh không có bạn nữ đi cùng rất bất tiện.”
Nam Tầm không cảm xúc, lập trường rất kiên định: “Anh có thể không đi, cũng có thể tìm người khác đi với anh mà”
Diệp Sâm lại buông tiếng thở dài: “Tôi nhất định phải đến tiệc mừng thọ này, muốn tìm một cô gái có thể chắn rượu giúp tôi, đồng thời biết tùy cơ ứng biến, nhạy
cảm với nguy cơ, hơn nữa còn phải tuổi trẻ xinh đẹp thật sự rất khó.”
“Hơn nữa tôi bị thương nặng, ra ngoài sẽ mang theo phần lớn vệ sĩ, em và Hoan Hoan ở nhà không được đảm bảo an toàn, tôi không yên tâm”
Nói xong, Diệp Sâm duỗi chân giãm giãm mũi chân Nam Tâm, mày kiếm rũ xuống: “Coi như tôi nợ em một ân tình được không?”
Khi Nam Tầm thay lễ phục mới bừng tỉnh hoàn hồn rằng cô bị Diệp Sâm lừa dối. Vì sao đầu óc cô nóng lên lại nghe lời Diệp Sâm chứ? Thôi, anh bị thương thành như vậy rồi, coi như cô làm việc thiện đi!
Nam Tầm không phát hiện mình càng ngày càng không có sức kháng cự với Diệp Sâm, nguyên tắc cũng càng ngày càng suy yếu.
Trong khoảng thời gian ở chung này, Diệp Sâm đã sớm tìm hiểu Nam Tâm quá rõ ràng, cô gái này ăn mềm không ăn cứng, dùng thủ đoạn mạnh không bằng rơi nước mắt cho cô xeml
“Ôi chao, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”
Cố Hoan mở to đôi mắt sáng ngời trắng đen rõ ràng mà nhìn Nam Tầm, trong mắt tràn đầy trầm trồ yêu thích.
Lễ phục trên người Nam Tầm là do Diệp Sâm chuẩn bị, váy dài đuôi cá xẻ chữ V màu đỏ rực, trên vai còn có áo choàng rũ thẳng đến bên hông rất hợp với khí chất
của Nam Tầm, trông đặc biệt cao quý khí thế.
Nam Tâm cảm thấy bộ lễ phục này rất quen thuộc, trước kia hình như cô từng mặc nó, nhưng lại không nhớ là mặc ở đâu.
Bảy năm qua Nam Tâm từng đi tham dự đủ loại tiệc lớn lớn nhỏ nhỏ với Cố Nam Thành, từng mặc quá nhiều lễ phục, nhiều đến mức cô nhớ không rõ nữa.
Cho nên chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, cô cũng không để ý lắm. “Con đang cầm cái gì?” Nam Tâm thấy Cố Hoan ôm một cái hộp mà hỏi.
Cố Hoan hiến vật quý: “Đây là chú Diệp tặng cho mẹ, nhưng chú lại nói sau khi tiệc mừng thọ kết thúc thì phải trả cho chú, thật keo kiệt.”