Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên cái giường mềm mại của mình nên ngủ càng ngon hơn.
Đường Nguyên Minh đi đến ban công, ánh mắt sắc bén đối diện với Lăng Tiêu từ xa trong màn đêm đen tối.
Một lát sau, xe của Lăng Tiêu rời khỏi nơi này.
Không lâu sau Đường Nguyên Minh nhận được điện thoại của cấp dưới, người của bên trên đột nhiên đến kiểm toán, đã đến công ty rồi, anh nhất định phải lập tức trở về.
Không cần suy nghĩ cũng biết chuyện này là do Lăng Tiêu làm, nếu không nửa đêm người của nhà nước kiểm toán cái quái gì?
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Đường Nguyên Minh rất khó coi.
Lăng Tiêu có ý gì?
Là không buông Hoàn Hoàn xuống được hay chỉ muốn làm anh khó chịu?
Đường Nguyên Minh trở lại phòng ngủ của Thịnh Hoàn Hoàn, cô ngủ rất say sưa, đôi mắt nhắm nghiền mà gương mặt vẫn tinh xảo làm người ta không nỡ dời mắt đi.
Lúc này Thịnh phu nhân đi đến: "A Minh, bác cho người nấu trà tỉnh rượu rồi, con đi uống chút đi, bác chăm sóc Hoàn Hoàn được rồi!"
Đường Nguyên Minh dời mắt đi rồi nhìn về phía Thịnh phu nhân, khẽ cười và nói: "Thật có lỗi thưa bác gái, công ty có chút việc cần con trở về xử lý nên làm phiền bác chăm sóc Hoàn Hoàn."
Thịnh phu nhân không miễn cưỡng: "Nếu công ty có việc thì bác không giữ con lại, nhưng con phải cẩn thận, uống trà tỉnh rượu đi hẳn về."
"Vâng."
Nửa đêm nhà họ Thịnh xuất hiện một vị khách không mời mà đến, hắn leo nhanh lên ban công rồi sải bước chân thon dài đi về hướng phòng ngủ của Thịnh Hoàn Hoàn.
Sau khi vào nhà, người đàn ông mở đèn rồi ngồi xuống bên giường, nhìn chằm chằm vào Thịnh Hoàn Hoàn.
Gương mặt ngủ say của Thịnh Hoàn Hoàn rất hồn nhiên, còn có chút ngây thơ, men say trên mặt cô chưa biến mất, cho dù đang ngủ yên mà vẫn dụ dỗ người ta phạm tội.
Hắn không biết có phải người phụ nữ trước mắt có ma lực gì hoặc là đã bỏ bùa hắn hay không mà lại làm hắn mất kiểm soát như thế.
Hắn đã gặp rất nhiều người đẹp, nhưng chỉ có cô là làm hắn không khống chế được.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn ngủ rất ngon, người đàn ông bên giường mang theo vẻ mặt tối tăm ngồi đó thật lâu vẫn không rời đi.
Sau nửa đêm, nhà họ Thịnh lại xuất hiện một người khách không mời, gã di chuyển thật nhanh đến phòng của Thịnh Xán, người đàn ông trên lầu đã nhận ra động tĩnh, đồng tử đen nhánh lập tức co lại.
Từ lần trước khi chụp dưỡng khí của Thịnh Xán bị người ta tháo xuống, Thịnh Hoàn Hoàn đã cho người tăng cường canh phòng, chẳng những lắp camera xung quanh phòng mà còn cài đặt hệ thống hồng ngoại báo nguy.
Nhưng bình yên thời gian lâu làm bảo vệ trở nên sơ suất lơ là, hơn nữa giờ đã là nửa đêm nên mọi người đều buông lỏng cảnh giác, camera đều trở thành bài trí.
Đợi khi hệ thống báo nguy vang lên đã không còn kịp rồi.
Muốn giết một người thực vật thì đâm một dao vào tim là xong, chờ bảo vệ chạy tới thì mọi chuyện đã kết thúc.
Sáng sớm Thịnh Hoàn Hoàn mắc quá nên thức dậy rồi vội chạy vào WC.
Lúc đi ra cô đã rửa mặt, cũng trở nên đặc biệt tỉnh táo.
Cô thay quần áo rồi trang điểm không đến mười phút, khi chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ thì phát hiện trên sàn nhà bên giường có mấy đầu thuốc lá.
Tại sao trong phòng cô lại có thứ này?
Tối hôm qua hình như là Đường Nguyên Minh đưa cô về, chẳng lẽ là anh để lại?
Thịnh Hoàn Hoàn cau mày ngồi xổm xuống nhặt đầu thuốc lên, lông mày nhíu lại càng chặt.
Đây không phải hiệu thuốc Đường Nguyên Minh hay hút, nhưng cô lại từng thấy loại này trong ngăn kéo của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đã tới?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!