Có thể là mọi người hơi sợ Lăng Tiêu, hơn nữa còn là quan hệ cấp trên và cấp dưới nên không khí trên bàn ăn không tốt lắm, Lăng Kha ngượng ngùng trò chuyện vài câu rồi từ bỏ, Thịnh Hoàn Hoàn thì từ đầu tới đuôi không mở miệng.
Khi sắp ăn no, cô nghe thấy Lý Hưng Hoài nhắc tới tên mình thì ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu giật giật môi: “Lý đội rất xem trọng cô, biểu hiện cho tốt, đừng làm thất vọng.”
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt đáp lại một câu: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”
Sau đó cô dời mắt đi, uống xong phần canh còn lại không nhiều lắm trong chén, chùi chùi miệng rồi nói chuyện với Lăng Kha và Mao Tuấn.
Lăng Tiêu nhíu mày, hắn đã nhận ra sự thay đổi của Thịnh Hoàn Hoàn, hôm nay cô lạnh nhạt với hắn hơn bất cứ lúc nào, từ lúc nãy tới giờ cô không nhìn hắn lấy một cái.
Cô mặc kệ cả Thiên Vũ, chẳng lẽ thái độ yêu thích Thiên Vũ trước kia đều làm bộ?
Lăng Tiêu liếc nhìn Mao Tuấn ngồi bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn một cái, sau đó cũng dời mắt đi chỗ khác.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chỉ Vũ vang lên.
Lâm Chi Vũ liếc nhìn một cái rồi nhìn về phía Lăng Tiêu, thấp giọng nói: “Là bác trai.”
Lăng Tiêu gật đầu, ôm Lăng Thiên Vũ qua: “Cô đi nghe máy đi!"
Lâm Chi Vũ đi qua một bên nghe điện thoại, vài phút sau lại về tới chỗ ngồi, nhỏ giọng nói với Lăng Tiêu: “Bác. trai đã biết tối hôm qua tôi ngủ lại Lăng Phủ, hỏi tôi ở có quen không.”
Lăng Tiêu nói: “Tin tức của ba cũng nhạy thật.”
Lâm Chi Vũ dịu dàng cười nói: “Bác chỉ quan tâm anh thôi.”
Lăng Tiêu không phủ nhận, cậu nhóc trong lòng hắn đã mơ màng sắp ngủ, Lâm Chi Vũ đề nghị: “Thiên Vũ muốn ngủ trưa, nếu không hôm nay chúng ta về trước đi, hôm nào lại đến?”
Lăng Tiêu gật đầu: “Được.” Lăng Tiêu lập tức đứng lên, chào hỏi Lý Hưng Hoài và Cao Dương, Lâm Chi Vũ cũng lễ phép tạm biệt mọi người, đi theo ba con Lăng Tiêu rời đi.
Mọi người lập tức nhẹ nhàng thở ra, không khí trở nên náo nhiệt trở lại.
Lăng Kha lo lắng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Không ngờ Lăng Tiêu lại đa tình như vậy, ly hôn là quyết định đúng đắn, nhìn ra đi Hoàn Hoàn, đừng bị loại người này làm J_ ảnh hưởng cuộc thi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, vỗ vỗ bả vai Lăng Kha: “Cậu lo cho cậu trước đi, tớ không cần cậu nhọc lòng.”
Nói xong, cô chỉ Lệ Hàn Tư đang đi tới phía đối diện. Lăng Kha ngẩng đầu liền thấy Lệ Hàn Tư ôm một bó
hoa đi tới chỗ bọn họ, dung mạo xuất chúng, khí chất phi phàm.
Lăng Kha hốt hoảng, từ đêm chúc mừng Hoàn Hoàn khôi phục độc thân, cô đã không về chỗ ở của mình và Lệ Hàn Tư, cô và anh ta đã mấy ngày không gặp nhau.
Trong lần này cô không gọi cho Lệ Hàn Tư cú điện thoại nào, anh ta cũng không liên hệ với cô, thậm chí cô hoài nghi nếu mình không chủ động liên lạc thì họ sẽ chia tay như vậy luôn.
Hiện giờ thấy Lệ Hàn Tư ôm bó hoa, mặc âu phục trắng như bạch mã hoàng tử đi về hướng họ, tim Lăng Kha đập rộn lên, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực.
Lệ Hàn Tư chưa từng tặng cô cái gì cả.
Hiện tại anh ta ôm một bó hoa hồng đỏ đi về hướng cô, Lăng Kha kích động đỏ hốc mắt, lập tức đứng lên, nhưng lúc cô chuẩn bị gọi tên anh ta thì Lệ Hàn Tư lại đi ngang qua bên người cô.
Ý cười trên khóe miệng Lăng Kha cứng lại trên mặt, quay đầu lại liền thấy Lệ Hàn Tư dừng bên cạnh Triệu Giai Ca.
Giờ khắc này, Lăng Kha chưa bao giờ cảm thấy mình chật vật như thế, trong đoạn tình cảm này cô không chỉ hèn mọn mà còn là một trò cười, rất giống một con ngốc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!