Cô gái này là ai?
Sau khi xem ảnh, trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn đều là vấn đề này.
Sau đó cô nhớ tới Lăng Tiêu từng nói một câu: “Tôi hôn cô là vì cô làm tôi nhớ tới bạn gái cũ ở Mỹ.” Cô gái này chính là bạn gái cũ mà hắn nhắc đến sao? Hắn và cô ly hôn có liên quan đến cô bạn gái cũ này không?
Trần Uy lại gửi qua hai tấm ảnh, tiếp theo thì gửi một emo khiếp sợ: “Lăng Tiêu đang coi mắt với cô gái này.”
Coi mắt?
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày: “Cậu xác định họ đang coi mắt?”
Nếu cô gái này là bạn gái cũ của Lăng Tiêu thì đáng lẽ họ đã sớm quen biết, có lẽ đây là một cuộc hẹn hò bình thường.
Trân Uy không lập tức đáp lại. Thịnh Hoàn Hoàn click mở hai tấm hình kia, tấm đầu là hai người bốn mắt nhìn nhau, tấm còn lại là cô gái kia rũ mi cười nhạt, xinh đẹp động lòng người.
Nhìn ra được hai người ở chung rất tốt, vừa nói vừa cười.
Rất nhanh, Trần Uy lại gửi đến một tấm hình, tấm hình này có thêm vài người, một là Lăng Hoa Thanh mà cô quen biết, hai ng còn lại là một đôi vợ chồng trung niên.
Dáng vẻ của người đàn bà kia hơi giống cô gái nọ, cho nên hai vợ chồng trung niên này có khả năng là cha mẹ của cô †a.
Lăng Hoa Thanh cũng ở đó, tình cảnh này không phải đang coi mắt thì chính là gặp người lớn.
Trần Uy: “Đã xác nhận, Lăng Tiêu và cô gái này thật sự đang coi mắt, không thể gửi ảnh nữa, bị bắt được thì tớ khỏi làm chức giám đốc này nữa.”
“Tớ vừa tra thông tin checkin của gia đình này, bọn họ là Hoa Kiều đến từ Mỹ, cô gái này tên là Lâm Chỉ Vũ, rất có danh tiếng trong giới người Hoa, là một tài nữ âm nhạc, dương cầm violon cái gì cũng giỏi, quan trọng nhất là cô ta còn rành cả đàn tranh cổ và nhị hồ.”
Mỹ, chữ này làm tim Thịnh Hoàn Hoàn trâm xuống.
Cho nên Lâm Chi Vũ này thật sự là bạn gái cũ Lăng Tiêu từng nhắc đến...
Trần Uy: “Hoàn Hoàn, cậu phát hiện không, tớ cảm thấy cô gái này nhìn hơi giống cậu, càng nhìn càng thấy giống, hơn nữa khí chất của người ta không thua kém tiểu thư hàng đầu Hải Thành là cậu chút nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cô gái trong ảnh không khỏi cảm thán: Đúng vậy, bọn họ thật xinh đẹp.
Trần Uy là hộ đâm bạn chuyên nghiệp một trăm năm: “Hơn nữa, người ta còn cao hơn cậu, ngực cũng to hơn cậu, tên cũng dễ nghe hơn cậu, tớ thấy Lăng Tiêu rất vừa lòng đấy.”
Hồi lâu không nghe đáp lại, Trần Uy lập tức gửi mấy dấu chấm hỏi qua: “????? Cậu đâu rồi? Không phải không chịu nổi đả kích chạy vào WC khóc đó chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!