Lần này đã để lại ám ảnh cho Cố Hoan, tiếp theo cô bé sẽ không tuỳ tiện theo anh rời đi, hơn nữa nếu Nam Tầm buông lời hung ác trước mặt cô thì từ đây anh sẽ không còn điểm yếu của Nam Tầm nữa.
Diệp Sâm ôm Cố Hoan lên đùi, kiên nhẫn an ủi: “Không phải Hoan Hoan muốn chú Diệp làm ba của Hoan Hoan sao?”
Cố Hoan nức nở nói: “Nhưng mẹ không thích, còn không cho Hoan Hoan đi với chú Diệp, Hoan Hoan không ngoan không nghe mẹ nói, cho nên giờ mẹ không cần Hoan Hoan, oa...”
Diệp Sâm: “... Hoan Hoan, con tin chú Diệp không?”
Cố Hoan gật gật cái đầu nhỏ, nhưng nước mắt vẫn liên tục rơi.
Diệp Sâm đau lòng chùi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của Cố Hoan, dịu dàng an ủi: “Chú Diệp nói cho con nghe, con là cục cưng trong lòng mẹ, sao mẹ lại nỡ không cần con được.”
“Nhưng mẹ không nghe điện thoại, ô...”
“Có lẽ mẹ đang bận, chúng ta ăn cơm trước, ăn no chú Diệp đưa con về tìm mẹ được không?”
Cố Hoan liều mạng lắc đầu: “Không được, con phải trở về liền, con muốn mẹ, con muốn mẹ...”
Nhìn cô bé khóc đến thở hổn hển, Diệp Sâm biết
Nam Tầm đã thắng.
Cố Hoan chưa bao giờ rời khỏi Nam Tâm, đêm nào cũng có Nam Tầm làm bạn để đi ngủ, vừa đến buổi con nít sẽ không có cảm giác an toàn, nhất định phải tìm mẹ, tìm không thấy sẽ khóc lớn. Lúc này dù an ủi thế nào cũng mất đi tác dụng.
Kỳ thật Diệp Sâm có thể chờ cô bé khóc mệt rồi ngủ, chỉ cần trời sáng thì tâm lý của con nít sẽ không nhạy cảm như thế, khi đó người bị dày vò sẽ là Nam Tâm.
Nhưng nhìn cô bé khóc thút thít rất đáng thương, anh bất đắc dĩ cũng rất đau lòng, cho nên trận đấu không khói thuốc súng này vẫn là anh thua cô.
“Được rồi, chú Diệp lập tức đưa Hoan Hoan trở về, đừng khóc được không?” Diệp Sâm lau khô nước mắt nước mũi trên mặt cô bé, sau đó chỉ chỉ tôm hùm đất và cua cay trên bàn: “Chúng tôi đóng gói những thứ này về cho mẹ làm đồ ăn khuya được không, mẹ thấy Hoan Hoan mang đồ ăn ngon về thì nhất định sẽ không giận Hoan Hoan."
Lần này rốt cuộc Cố Hoan cũng im lặng, dùng giọng nói đã khóc khàn khàn nói một chữ “Dạ”.
Lúc trở về, Nam Tâm vẫn luôn thất thần, cô nhịn không được nghĩ, Hoan Hoan có khóc không, Diệp Sâm có thể dỗ con bé không?
Kỳ thật Nam Tâm rất sợ, lỡ Hoan Hoan không đòi về, cũng không khóc lóc muốn tìm mẹ thì kế hoạch của cô coi như thất bại.