“Không buông tay đúng không!”
Nam Tầm duỗi tay ra, cầm lấy cái mâm trái cây trên bàn mà đập vào đầu anh, may mắn Diệp Sâm nhanh tay lẹ mắt: “Nam Tâm, em muốn mưu sát chồng à!”
Đánh không lại thì lấy cục đá, hành vi vô sỉ này vẫn giống năm đó y như đúc. Năm đó Diệp Sâm bị Nam Tâm đập một cái, đến bây giờ trên đầu vẫn còn một vết sẹo, cô đã sắp 30 tuổi rồi mà vẫn không thay đổi cái tính nết vô sỉ này.
Diệp Sâm nói xong thì trên tay lập tức dùng sức, giật lấy cái mâm rồi ném đi thật xa.
Nam Tầm giương nanh múa vuốt công kích Diệp Sâm: “Anh nói thêm câu nữa thì xem tôi có xé nát cái miệng của anh không.”
Chồng, con mẹ nói chứ mưu sát chồng. Người đàn ông này không chiếm lợi của cô thì sẽ chết à?
Diệp Sâm lập tức nắm lấy tay Nam Tầm, nhưng trên cổ vẫn bị móng tay cô cào ra hai vết máu, anh giận tím mặt: “Người phụ nữ chết tiệt, không cho em một bài học thì em nghĩ ông đây là con mèo bệnh.”
Diệp Sâm lập tức bắt lấy tay Nam Tâm, tay còn lại duỗi về hướng nách cô, dùng sức một cái đã ấn cả người cô lên sô pha, đè chặt lấy cô.
Đôi tay của Nam Tầm bị ấn ra sau đầu, thân thể bị đè nặng, chỉ có chân giấy giụa được một chút, nhưng rất nhanh cả chân cũng bị ấn xuống.
Tư thế nằm dưới này quá mập mờ, làm Nam Tâm thẹn quá thành giận, há mồm muốn cắn Diệp Sâm.
Diệp Sâm nắm lấy cằm cô, thở phì phò khàn khàn nhìn cô cười và nói: “Mấy năm em học ở trường quân đội đều học chút công phu mèo quào này à?”
Nam Tầm nói không nên lời, đây là lần đầu tiên sau bảy năm cô đánh nhau với người ta, còn thua thảm như thế, quả thực là không có sức phản kháng.
Đối với cô, đây là một loại sỉ nhục. Từ hồi nào cô trở nên yếu như thế?
“Thành thật?” Thấy rốt cuộc Nam Tâm cũng an phận, nhưng Diệp Sâm vẫn không muốn buông cô ra.
Nam Tầm tức giận trừng Diệp Sâm: “Anh đứng lên, tôi và anh lại đánh một trận.”
Diệp Sâm trêu chọc: “Lại kéo tóc cắn người?”
Nam Tầm nhớ tới hành vi đanh đá vừa rồi của mình sắc mặt lập tức đỏ lên: “Không phải anh cũng kéo tai tôi à? Chúng ta tám lạng nửa cân, đừng ai nói ai, mau buông tôi ra.”
Diệp Sâm phát hiện gương mặt cô hơi đỏ ửng, anh chống một tay trên sô pha, nhìn xuống cô từ trên cao, trong mắt lộ ra chút tà khí, môi mỏng nhếch lên trên: “Không bỏ đấy.”
Thấy Diệp Sâm nổi hứng chơi, Nam Tâm biết mình càng giấy giụa thì anh sẽ càng hưng phấn, không cẩn thận còn lau súng cướp cò.
Trai đơn gái chiếc, lỡ anh thật sự muốn làm gì thì cô căn bản tránh không thoát, mấy người ngoài cửa căn bản không trông cậy vào được.
Nam Tầm trầm mặc, bình tĩnh lại, trở về mục đích ban đầu: “Diệp Sâm, tôi thật sự không thích anh, hy vọng anh tôn trọng lựa chọn của tôi, dọn ra khỏi nhà tôi đi.”
Khóe miệng Diệp Sâm hơi hạ xuống.
Thấy anh chậm chạp không nói lời nào, Nam Tâm tiếp tục nói: “Hành vi bây giờ của anh đã làm rối loạn cuộc sống của tôi, tôi hy vọng anh lập tức ngừng lại, nếu không chúng ta không làm được cả bạn bè.”