Nam Tầm vốn đang giãy giụa muốn đứng lên đột nhiên ngừng nghỉ.
Sức kéo bên hông làm người ta giật mình, Nam Tâm tính toán nếu mình dùng hết toàn lực thì bao lâu mới có thể tránh thoát trói buộc của Diệp Sâm, sau đó cô đột nhiên ấn vai Diệp Sâm, hai chân phát lực.
Kết quả mông vừa nâng lên một chút thì bên hông đã bị ghì mạnh xuống.
Nam Tầm chỉ thử một lần liền từ bỏ. 'Thứ nhất, giấy giụa với tư thế này thật sự quá xấu.
Thứ hai, chỗ đó của đàn ông thật sự không cọ được, nếu xảy ra biến hóa gì thì thật sự quá xấu hổ.
Thứ ba, đây là điểm quan trọng nhất, cô căn bản không tránh thoát được!
Nam Tầm không khỏi hoài nghỉ bản thân, là cô rời khỏi trường quân đội nhiều năm, thể chất yếu đi, hay là Diệp Sâm có sức trâu trời sinh?
Không, nhất định anh đã uống thuốc! Trước kia Diệp Sâm yếu đuối mong manh, cô có thể hạ gục anh chỉ trong một giây, nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn xoay lại!
Nam Tầm thừa nhận mấy năm nay cô hơi lơi lỏng, thể trạng giảm xuống, nhưng mỗi ngày cô luôn kiên trì chạy bộ và rèn luyện, chỉ lui bước cũng không có khả năng thay đổi lớn như thế. Cho nên nhất định là Diệp. Sâm uống thuốc!
Diệp Sâm ấn đôi tay lên eo Nam Tâm, nghiêng đầu bật hơi trêu chọc vành tai cô: “Tôi thấy em thật sự muốn chơi với lửa.”
Hình như người đàn ông này rất hứng thú với lỗ tai cô.
Nam Tâm bóp cổ Diệp Sâm cảnh cáo: “Nếu anh dám... tôi liền bóp chết anh.”
Tuy Nam Tâm không nói ra chữ kia, nhưng Diệp Sâm biết rõ cô muốn biểu đạt cái gì và từ 'Chào cờ không nói ra khỏi miệng!
Tiếng cười trầm thấp trào ra từ cổ họng Diệp Sâm, gợi cảm lại thu hút: “Vậy em an phận một chút, nếu không tôi không khống chế được thay đổi sinh lý của mình đâu.”
Nói xong, anh siết eo Nam Tầm rồi kéo kéo lên trước bụng.
Nam Tầm mở to mắt, nghiến răng nghiến lợi mà gầm nhẹ: “Anh là đồ biến thái.”
Diệp Sâm bóp eo cô: “Không muốn bị người ta xem như khỉ thì ngoan ngoãn ngồi đó đừng nhúc nhích.”
Dáng vẻ thẹn quá thành giận của cô thật thú vị.
Nam Tầm tức đến nghiến răng, nếu Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ không ở đây thì cô đã tát thẳng một cái vào mặt Diệp Sâm rồi.
Nhưng đánh bạt tay này xong thì không phải Diệp Sâm thẹn quá thành giận cũng là cô ôm Hoan Hoan giận dữ rời đi, dù sao cuối cùng sẽ làm mọi người tan rã trong không vui.
Cô thừa nhận mình không mất mặt như vậy nổi!
Nam Tầm lạnh giọng cảnh cáo Diệp Sâm: “Chỉ là trò chơi mà thôi, tôi phối hợp anh là được, nhưng tốt nhất anh đừng có hành động vượt rào, nếu không nửa đời sau của anh đừng mong được làm đàn ông.”
Diệp Sâm được như ý nguyện nên tâm tình đặc biệt tốt, tay chậm chạp không dời khỏi eo Nam Tâm: “Em quên lần trước ba em bỏ thuốc tôi sao? Yên tâm, tôi là quân tử.”
Hừm, eo cô thật là vừa thon vừa mềm!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!