“Nếu không phải nể mặt An Niên thì cô đáng để tôi lãng phí năm phút này sao?”
Có lẽ đây là lời nói tàn nhãn nhất Lam Nhan từng nghe từ lúc chào đời tới nay, hơn nữa còn nói ra từ miệng người đàn ông mà cô ta thích.
Mặt Lam Nhan trắng bệch, tầm mắt bị nước mắt làm nhoè đi, làm cô ta không thấy rõ gương mặt người đàn ông trước mắt, chỉ cảm thấy hắn cách mình thật xa thật xa, cô chưa bao giờ tới gần hắn được.
Lăng Tiêu đứng trên cao nhìn xuống cô ta, cảm xúc không chút dao động: “Cô nói mình có cách giúp Thiên Vũ đi ra khỏi ám ảnh, hiện giờ đã qua nửa tháng, Thiên Vũ vẫn không muốn tiếp cận cô, xem ra đây cũng là lời nói dối.”
Lam Nhan liên tục lắc đâu, nước mắt rơi xuống từng chuỗi: “Không phải, em thật sự có cách giúp Thiên Vũ thoát khỏi ám ảnh, anh tin em đi.”
“Có cách?” Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn về phía Bạch quản gia: “Ông kể xem trong thời gian cô ta vào ở đã làm cái gì.”
“Vâng, thiếu gia." Bạch quản gia gật đầu, lấy một cuốn sổ nhỏ ra từ túi áo trên ngực rồi đọc lên từng câu từng chữ: “Trong nửa tháng Lam tiểu thư dọn vào, đã sáu lần mặc áo ngủ ý đồ quyến rũ thiếu gia, 19 lần tìm hiểu hành tung của thiếu gia từ người hầu...”
Nghe từng lời quở trách của Bạch quản gia, Lam Nhan cảm thấy rất nhục nhã, Lăng Tiêu đang cố ý sỉ nhục cô ta.
Tội cuối cùng của cô ta là quá mức lấy lòng Lăng Hoa Thanh.
Mấy ngày nay Lam Nhan trừ đi làm ra thì chính là đi bệnh viện lấy lòng Lăng Hoa Thanh, chẳng quan tâm gì đến Thiên Vũ.
“Thân là mẹ, cô có từng đặt chút tâm tư nào trên người Thiên Vũ chưa?” Lăng Tiêu ăn nói sắc bén, không chút nể mặt.
“Em có thể làm sao chứ? Nó căn bản không cho em tới gần.” Lam Nhan tủi thân mà khóc rống lên, bất lực lại đáng thương: “Em đã làm gì sai? Em tiếp cận anh, lấy lòng bác trai là vì em muốn cho Thiên Vũ một ngôi nhà hoàn chỉnh. Hiện giờ Thiên Vũ chỉ tin tưởng anh, coi nơi này là nhà nó, chúng ta ở bên nhau, cho Thiên Vũ một mái nhà hoàn chỉnh không tốt sao?”
Bạch quản gia càng nghe càng thấy không đúng, lập †ức phất tay bảo hai vệ sĩ rời đi.
Lam Nhan rơi lệ đầy mặt mà nhìn Lăng Tiêu: “Anh đã hứa với An Niên sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con em, anh quên rồi sao?”
Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn cô gái mặt xám như tro tàn ngồi dưới đất: “Lời trăng trối trước khi mất của An Niên không phải cái cớ để cô làm càn, những thứ tôi cho thì cô có thể cầm, tôi không cho thì cô không có quyền đòi hỏi.”
Nói đến mức này, sao Lam Nhan lại nghe không hiểu?
Những thứ hiện giờ cô ta có được là do hắn muốn cho nên cô mới lấy được, mà không phải vì cô muốn mà hắn mới cho.
Nói cách khác, những gì hiện giờ cô có đều là hắn bố thí, mà hăn là “Thứ” mà cô không nên mơ mộng đến.