Thịnh Hoàn Hoàn nhướng mày lên, đôi mắt xinh đẹp chợt loé: “Anh cũng rất thông minh, được, một lời đã định.”
'Thịnh Hoàn Hoàn không nán lại nữa mà giơ chìa khoá xe trong tay về hướng Lý Vệ Lâm: “Lý tiên sinh, anh không ngại cho tôi mượn xe chạy hai ngày chứ?”
Kỳ thật cô khá mê muội cảm giác đua xe trong gió này, nhưng gần đây cô rất bận, không có cơ hội lái xe, mượn hai ngày là muốn sửa xong vết trầy trên xe máy rồi trả lại cho anh.
Lý Vệ Lâm vốn còn muốn đưa Thịnh Hoàn Hoàn trở về để mượn cơ hội này để lấy lại mặt mũi đã mất vừa rồi, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ chưa đã thèm của Thịnh Hoàn Hoàn, anh lại không đành lòng nói ra lời từ chối: “Cô cầm đi, lái cẩn thận một chút."
“Được, cảm ơn.” Thịnh Hoàn Hoàn không khách sáo. mà đội mũ rời đi.
Lý Vệ Lâm nhìn bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn, thật lâu không thể hoàn hồn, lòng bàn tay như còn vươn vấn nhiệt độ của cô, thì ra eo phụ nữ lại mềm và mảnh như thế.
Lý Vệ Lâm có nữ thần yêu thâm, ngặt nổi nữ thần người ta chướng mắt anh, cho nên mãi đến hiện tại vẫn là xử nam.
Xúc cảm Thịnh Hoàn Hoàn để lại trong lòng bàn tay làm tâm trạng anh nhộn nhạo rất lâu, mãi đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh mới “Phun” ra một ngụm, rời khỏi nơi đó.
'Thịnh Hoàn Hoàn đến bệnh viện khác thăm Thang Nguy, bụng ông trúng một phát súng, cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời nên nhặt về được cái mạng. Hơn nữa ông may mắn hơn Mộ Tư, viên đạn không bắn trúng chỗ hiểm.
Thịnh Hoàn Hoàn bảo ông an tâm dưỡng thương, đồng thời viết tờ chi phiếu cho ông xem như bồi thường.
Sau khi đi ra từ bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn lại đến Thịnh Thế.
Lúc này đa số công nhân đã tan tầm, chỉ có một vài người ở lại tăng ca, Tống Chí Thượng đang chờ cô ở văn phòng.
Công việc tồn đọng một ngày không thể tránh được, nếu không những lão già kia lại mượn đề tài này để kiếm chuyện vào buổi họp sáng ngày mai, thật vất vả cô mới ổn định cục diện, tuyệt đối không thể để nó mất khống chế nữa.
Cũng may có Tống Chí Thượng ở một bên chỉ điểm, xử lý cũng thuận buồm xuôi gió.
Trong màn đêm, chiếc Lamborghini màu bạc chậm rãi chạy vào Lăng Phủ, phía sau có mấy chiếc xe vệ sĩ tính năng rất cao đi theo, người hầu Lăng Phủ đều biết đây là chủ nhân Lăng Tiêu trở lại.
Phòng bếp bắt đầu làm việc lu bù, đám người hầu cũng bắt đầu bận trộn.
Lamborghini dừng lại, Bạch quản gia tiến lên mở cửa xe, đám người hầu khom lưng chào, trăm miệng một lời: “Thiếu gia.”
Trước kia cảnh này ngày nào cũng lặp lại ở Lăng Phủ. Sau này Lăng Tiêu ngại những lễ nghi đó phức tạp vô dụng nên bảo Bạch quản gia miễn trừ, chỉ khi nào có khách khứa hoặc là ngày hội quan trọng thì Bạch quản gia mới chú trọng.
“Chuyện gì vậy?” Lăng Tiêu không vui nhăn mày lại.
Nhiều người ồn ào như thế làm đầu hắn phát đau.