'Thấy Mộ Tư không có ý dừng tay, Thịnh Hoàn Hoàn vội kéo người lại, cô sợ Mộ Tư đánh chết người: “Đừng đánh, lại tiếp thì ông ta sẽ chết.”
Tuy rằng Trần Vân Phàm thực đáng giận, cũng thực đáng chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trên tay bọn họ, như vậy chỉ làm ô uế tay họ.
Toàn thân Mộ Tư căng thẳng, cơ bắp căng cứng như tảng đá, mạch máu cũng cộm lên, Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh: “Mộ Tư, bình tĩnh một chút, loại người này không đáng để chúng ta phạm phải sát nghiệt.”
Qua thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn mới cảm thấy thân thể Mộ Tư dần dần thả lỏng lại.
Mộ Tư buông Trần Vân Phàm ra, Trần Vân Phàm nhữn người mà ngã xuống đất, trên mặt đều là máu, nằm đó không nhúc nhích.
Nếu không phải Trần Vân Phàm còn thở thì dáng vẻ của ông ta không khác gì một cái xác.
“Em không sao chứ?” Ánh mắt Mộ Tư đánh giá đảo qua người Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng tập trung vào. nửa bên mặt sưng đỏ của cô.
Cái tát của Trần Vân Phàm rất tàn nhẫn, da Thịnh Hoàn Hoàn non mịn, lúc này mặt đã sưng lên, vừa đỏ vừa sưng trông rất chói mắt.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Tôi không có việc gì.”
Kỳ thật cô rất đau, mặt và da đầu đều đau muốn chết, nhưng ở trước mặt Mộ Tư, cô không muốn lộ ra vẻ mềm yếu, cô và anh sớm đã không còn lại quan hệ có thể tùy ý làm nũng.
Nhưng ngay vào giây sau, Mộ Tư đột nhiên nâng mặt cô lên rồi hôn xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, rất nhanh cũng phản ứng lại, cô gạt tay anh ra rồi quay mặt đi: “Mộ Tư, xin anh đừng như vậy.”
Mộ Tư ngẩn người, đặt trán lên tóc cô, ngửi mùi hương trên người cô, hơi thở cũng dân dần khôi phục bình tĩnh.
Chỉ là sự mềm mại ngọt lành vừa rồi làm anh quyến luyến khó quên.
Một lát sau, Mộ Tư buông cô ra: “Xin lỗi, vừa rồi là anh mất kiểm soát.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì cả, chỉ lui về phía sau hai bước, duy trì khoảng cách với anh.
Mộ Tư nhìn hành động của cô thì ngực quặn đau từng cơn, cô cố tình xa cách còn làm anh khó chịu hơn cô mắng anh, đánh anh.
Mộ Tư ép mình dời mắt khỏi gương mặt cô, nhặt cây súng trên mặt đất lên rồi bước từng bước một đi đến trước mặt Mộ Thành Chu, tấm lưng thẳng tắp đột nhiên cong lại rồi ngồi xổm trước mặt ông ta: “Biết vì sao mình thua không?”
Mộ Thành Chu âm trầm cười lạnh: “Tao còn chưa thua.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!