Chuyện tới bước này, muốn giấu cũng giấu không được, nói ra cũng tốt!
Cô cũng muốn chính miệng hỏi rốt cuộc chuyện của Bạch Tuyết có liên quan đến hắn không.
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay: “Được, vậy giờ tôi hỏi anh, khi ba tôi xảy ra tai nạn, có phải anh ở trên xe hay không? Vì sao lại chạy đi, lúc gặp mặt ở Thịnh Thế Danh Môn, vì sao anh lại làm bộ không quen biết, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì?”
Lăng Tiêu nhớ tới hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn mặc váy cưới, tuyệt vọng mà ngồi xổm giữa đường, ôm Thịnh Xán đau đớn khóc thút thít, hắn cứng rắn mà trả lời cô: “Hiện tại cô đã mất đi tư cách hỏi, tôi sẽ không nói gì với cô nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn khăng khăng hỏi: “Có phải là anh tìm Bạch Tuyết trở về hay không?”
“Tôi nói, hiện tại cô đã không có tư cách hỏi nhiều.
“Vậy anh bảo tôi làm sao bây giờ? Lúc Lăng Hàn nói ra, tôi không tin, kết quả tất cả đều giống như lời anh ta nói là anh làm tôi thất vọng, nhưng tôi trước sau vẫn đứng về phe anh, tôi không ngừng an ủi mình rằng Lăng Tiêu không phải loại người này” Thịnh Hoàn Hoàn duỗi thẳng lưng, không cho. nước mắt yếu ớt rơi xuống: “Tập đoàn Thịnh Thế là chỗ dựa duy nhất của gia đình tôi, tôi không dám lấy nó ra đánh cuộc, tôi chỉ yêu cầu đến công ty làm việc, tôi có quyền biết tình hình kinh doanh của nó, tôi không cảm thấy mình làm sai."
Cô cũng muốn tin tưởng hắn, nhưng cô không dám, hẳn cũng không cho cô lý do hoàn toàn tin tưởng hắn.
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, hồi lâu mới mở. miệng: “Một khi đã vậy, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cho người của mình rời khỏi Thịnh Thế.”
“Lăng Tiêu...” Hắn có ý gì?
“Không phải cô lo lắng tôi sẽ âm thầm chiếm đoạt tập đoàn Thịnh Thế sao, từ hôm nay trở đi, cô không cần lo lắng nữa.” Lăng Tiêu mặt không cảm xúc nhìn cô, như đối đãi một người hoàn toàn xa lạ: “Bạch quản gia, dọn đồ của Thịnh tiểu thư đi, đưa cô ta trở về Thịnh gia.”
Lăng Tiêu muốn đuổi cô đi?
Ngực Thịnh Hoàn Hoàn như bị đâm mạnh một dao, đau đến hít thở không thông, như sắp nghẹt thở.
Đây không phải lần đầu tiên cô bị Lăng Tiêu đuổi đi, nhưng vì sao lần này ngực lại đau như thế?
Bạch quản gia biến sắc, biết sự tình nghiêm trọng, lần này Lăng Tiêu không giống như trước đó, ông vội xin cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu gia, vừa rồi thiếu phu nhân đã thừa nhận mình làm sai.”
Sau đó ông ta lại nôn nóng nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, khuyên cô chịu thua: “Thiếu phu nhân, cô mau nhận sai với thiếu gia, có mâu thuẫn gì chúng ta giáp mặt giải thích rõ ràng!”
Dì Hà cũng vội vàng quỳ tiến lên: “Thiếu gia, là tôi xin thiếu phu nhân giúp tôi, thiếu phu nhân muốn chờ thân phận của Tích Nhi được xác định lại nói chuyện này với ngài, cô ấy sợ ngài thất vọng thôi, xin ngài đừng đuổi thiếu phu nhân đi.”
Nhưng Lăng Tiêu không hề mềm lòng, lạnh lùng nhìn Bạch quản gia và dì Hà: “Nói thêm một câu nữa thì các người cũng cùng đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!