Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn an ủi Lăng Tiêu vài câu, nhưng hẳn như vậy thì cô thật sự nói không nên lời an ủi, hơn nữa hắn cũng không có khả năng nghe lọt tai: “Ăn chút đi, tôi liền ra ngoài.”
Cô để đồ ăn lại rồi rời khỏi phòng sách.
Thịnh Hoàn Hoàn năm trên giường, bên cạnh trống rỗng làm không thể đi vào giấc ngủ, hai ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Cửa phòng sách đóng chặt, cô dậy xem sách một lát mà vấn không thấy buồn ngủ, vì thế đi đến phòng Lăng Thiên Vũ.
Cậu nhóc ngủ rất ngoan, ít khi xốc chăn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu trước mắt, nghĩ đến chuyện hôm nay Lam Nhan dọn vào, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy rất buồn bực, rốt cuộc cô và Lăng Tiêu như vậy là gì của nhau?
Cô ngồi trong phòng của Lăng Thiên Vũ một lúc, quyết định lại đến phòng sách xem, mới bước ra thì di động đã vang lên.
Là một dãy số lạ!
Thịnh Hoàn Hoàn do dự một chút, sau đó mới bấm nghe.
“Hoàn Hoàn” Quả nhiên là Mộ Tư.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn tắt máy, lúc này Mộ Tư lại nói: “Mộ Thành Chu vượt ngục.”
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm tay: “Chuyện lúc nào?”
Mộ Tư đá Mộ Thành Chu xuống đài rồi cho vào ngục, Thịnh Xán có không ít công lao, Mộ Thành Chu này vốn rất cực đoan, lần này vượt ngục nhất định sẽ điên cuồng trả thù.
Mộ Tư trầm giọng nói: “Chiều nay, hiện tại không tra ra hướng đi của ông ta, anh rất lo cho an toàn của bác trai bác gái, muốn phái người đến Thịnh gia bảo vệ bọn họ.”
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự mà từ chối: “Không cần, tôi sẽ nói chuyện này với Lăng Tiêu, anh ấy sẽ an bài.”
Mộ Tư kiên trì: “Chuyện này là do anh, anh có trách nhiệm bảo vệ gia đình em an toàn.”
“Tôi nói không cần.” Thịnh Hoàn Hoàn rối loạn, giọng nói cũng có chút tức giận: “Chuyện hiện tại điều anh phải làm là mau chóng tìm ra Mộ Thành Chu, chuyện nhà tôi không cần anh nhọc lòng.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tắt điện thoại rồi đi đến phòng sách.
Năm đó vì leo lên, Mộ Thành Chu gây nên vụ tai nạn xe hại chết cha mẹ Mộ Tư, làm Mộ Tư đứt nửa chân, sau đó lại thuê sát thủ mưu sát Mộ Tư, suýt làm anh ta bỏ mạng.
Trước khi vào tù, ông ta còn từng đọ sức với Thịnh Xán.
Tuyệt đối không thể để nhân vật nguy hiểm như vậy có cơ hội tiếp cận người nhà cô.
Thịnh Hoàn Hoàn gõ cửa phòng sách vài cái, nhưng không được đáp lại, cô thầm sốt ruột nên trực tiếp đẩy cửa vào.
Bên trong là một mảnh tối tăm, ánh đèn chiếu vào từ kẹt cửa, soi vào người và gương mặt lạnh lẽo của Lăng Tiêu
“Đi ra ngoài.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng tình tình trong nhà nên cố lấy dũng khí đi qua, phát hiện đồ ăn trên bàn không được động vào, tư thế của Lăng Tiêu cũng không hề thay đổi.
Có thể thấy được chuyện hôm nay đả kích Lăng Tiêu lớn đến mức nào.