Nhìn hai mắt sắc bén của Lăng Tiêu từ từ nheo lại nguy hiểm, Thịnh Hoàn Hoàn khóc không ra nước mắt, thật muốn tát cho mình một cái.
“Né xa như vậy làm gì.” Lăng Tiêu dựa vào bồn tắm, lười biếng nhìn cô, ý cười nhếch môi đó thật gợi cảm muốn chết: “Lại đây, tôi bị thương, không làm gì cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn tỏ vẻ thực hoài nghỉ lời nói của Lăng Tiêu, trong tiệc đầy tháng trước đó của Sam Sam, đó là lần đầu tiên cánh tay hẳn bị thương, nhưng cũng không tha cho cô.
Cô nhìn về phía tay hắn, bị thương nặng như vậy, hiện tại còn không thể chạm vào nước, vì thế cô lại tới gần hắn.
Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên duỗi tay đến, Thịnh Hoàn Hoàn hoảng sợ, Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm: “Đồ làm ra vẻ.”
Sau đó, gã duỗi tay tắt nước ấm đi.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng: “Còn tắm không?”
Lăng Tiêu liếc nhìn cô từ trên xuống dưới: “Mặc quần áo thì tắm thế nào?”
Dứt lời, hản dùng một tay kéo cô qua...
Bởi vì hai người đều bị thương trên tay, Thịnh Hoàn Hoàn bị bắt tằm uyên ương với Lăng Tiêu, cô giúp hẳn, hắn giúp cô, quá trình rất xấu hổ, nhưng cuối cùng Lăng Tiêu vẫn buông tha cô.
Lúc ăn cơm chiều, Thịnh Hoàn Hoàn muốn ôm Lăng Thiên Vũ đến bên cạnh mình, lại bị Lăng Tiêu kéo tới bên hản, cậu nhóc tức giận trừng mắt, chỉ thiếu điều giương nanh múa vuốt.
Trên bàn cơm, Lăng lão gia tử nói đến An Lan, giọng điệu rất cứng rắn: “Nếu đã ra tù thì gọi người phụ nữ kia trở về để ly hôn, thứ đàn bà này ở lại Lăng gia chỉ bôi đen gia đình, còn sinh ra một thằng ăn cháo đá bát, vì quyền thế đã tự tay đưa bác cả của mình vào tù.”
Ngay trước mặt Lăng Hoa Thanh, Lăng lão gia tử không cho Lăng Tiêu chút mặt mũi nào.
Lăng Hoa Thái vào tù luôn là cái gai trong lòng lão gia tử, nếu Lăng Hoa Thanh đã đi ra thì nhất định phải dạy dỗ thằng súc sinh này, tốt nhất là bảo. hắn kéo Lăng Hoa Thái ra khỏi tù.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Hoa Thanh, trên mặt ông ta không lộ ra vẻ không vui, chỉ ôn hòa mở miệng nói với Lăng lão gia tử: “Cha, con sẽ ly hôn, còn chuyện của anh cả thì A Tiêu có nhắc đến với con, để anh ta tiếp tục ngồi tù ăn năn đi!” Đùng!
Lăng Hoa Thanh vừa nói xong thì lão gia tử đã đập mạnh cái chén xuống đất, mặt nghẹn đỏ bừng: “Súc sinh, đó là anh mày, đã lớn tuổi rồi còn phải chịu khổ trong tù, trong mắt mày còn có người cha này hay không?”
Lăng lão thái thái lập tức cả giận quát lão gia tử: “Ông cũng biết con trai mình đã lớn tuổi, một chân ông đã bước vào quan tài mà sao tính tình còn nóng như thế, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng à, một hai phải kêu đánh kêu mắng như thế?”
Lăng lão gia tử tức giận chỉ vào Lăng Hoa Thanh: “Bà nghe mấy lời vừa rồi nó nói giống tiếng người không? Đó cũng là con bà mà, bà không đau lòng thì tôi đau lòng.”