Thịnh Hoàn Hoàn tức đến cắn răng: “Nhất định là anh ngủ như chết rồi.”
Phòng bị làm loạn như thế mà hẳn lại nói không biết.
Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên, uy nghiêm của gia chủ không được phép khiêu khích: “Cô lặp lại lần nữa”
Chột dạ không tồn tại trong từ điển của Lăng Tiêu.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn tâm tình, cô lười cãi với Lăng Tiêu, lập tức gom từng mảnh vụn lại, qua lại vài chuyến mới gom sạch được.
Lăng Tiêu vừa lòng rời giường, lát sau đi ra từ phòng ngủ chính.
Mùi hoành thánh toả khắp phòng, Thịnh Hoàn Hoàn bỏ thêm dầu mè vào nước lèo nên mùi đặc biệt thơm.
Lúc này Lăng Thiên Vũ đang vùi đầu ăn, mà Thịnh Hoàn Hoàn đang lựa đống mảnh vụn kia ra, sắp xếp lại một bên là của quyển sách, một bên là của cuốn sổ.
Lăng Tiêu ngồi xuống bàn mà Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không nâng đầu lên.
Lăng Tiêu nhìn cái chén không trước mặt, vươn tay gõ gõ mặt bàn trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp theo lại cúi đầu tiếp tục sắp xếp.
Lăng Tiêu bị xem nhẹ rất không vui, hắn còn không quan trọng bằng đống giấy phế liệu này sao?
Lăng Tiêu đâu biết rằng quyển sách này là vật Thịnh Xán để lại cho cô, bên trong ghi lại lý giải thương nghiệp của Thịnh Xán, đặc biệt trân quý với Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn ngại tóc chặn tầm mắt nên cột nó thành đuôi ngựa tém qua một bên, lỗ tai trắng nõn đáng yêu lộ ra, cái cổ thon dài và xương quai xanh xinh đẹp cũng thấp thoáng.
Ánh mắt Lăng Tiêu trầm trầm: Cô gái này lại muốn tán tỉnh hẳn!
Ánh mắt hắn di chuyển từ lỗ tai xuống ngực cô, lại đến tạp đề trên người, ánh mắt càng nóng rực.
Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ngẩng đầu: “Mau ăn đi, anh không đi làm sao?”
Lăng Tiêu bình tĩnh dời tầm mắt khỏi người Thịnh Hoàn Hoàn, đặc biệt cao ngạo đáp lại Thịnh Hoàn Hoàn một câu: “Không đi.” Không đi?
Hôm nay đâu phải cuối tuần, hắn nghỉ phép hay là không muốn đi?
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hỏi nhiều, tiếp tục sửa sang lại mảnh nhỏ, sau đó dán từng mảnh từng mảnh lại với nhau.
Rất nhanh Lăng Thiên Vũ đã ăn no, chạy đến bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn muốn hỗ trợ, nhưng chuyện này Lăng Thiên Vũ giúp không được, cô bảo cậu dẫn Samoyed qua một bên chơi.
Cô còn tức giận hung hăng trừng Samoyed một cái, trong lòng Tiểu Bạch rất oan ức: Trời đất chứng giám, nó thật sự chưa làm cái gì hết!
Đáng tiếc nó không biết nói, nhưng dù biết cũng không dám nói trước mặt Lăng Tiêu, làm vậy không phải tìm đường chết sao?
Nhìn ánh mắt oan ức của Tiểu Bạch, tâm tình Lăng Tiêu lập tức tốt lên, tự vươn tay múc chén hoành thánh, một ngụm ăn hai cái.
Thịnh Hoàn Hoàn rất kiên nhẫn, cũng may xé cũng không nát lắm, cô dán không quá tốn sức, rất nhanh đã dán được quyển sách, đang định dán quyển sổ thì một chén nước lèo đã tạt đến.