Sau đó Lam Nhan hỏi ngược lại Thịnh Hoàn Hoàn: “Nghe cô nói như thế, chẳng lẽ ở nhà Lăng Tiêu cũng khó tiếp cận như vậy sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu và nói: “Là rất khó, là bạn của Lăng Tiêu, tôi nghĩ Lam tiểu thư cũng rất rõ điểm này đúng không?”
Bạn của Lăng Tiêu, chỉ một câu đã xoá sạch mờ ám giữa Lam Nhan và Lăng Tiêu.
Lam Nhan chỉ cười không đáp.
Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: “Nhưng hai người ở chung thì sẽ tìm được con đường tiếp cận nhau, cô nói có đúng không Lam tiểu thư?”
Lam Nhan cười nhạt: “Chuyện tình cảm rất khó nói, có người ở chung nhiều thì càng thân mật, có người càng ở chung càng phản cảm, hiện tại số lượng người ly hôn thật sự quá cao, hôm nay ai biết trước được chuyện ngày mai đúng không?”
Nếu nói vừa rồi Lam Nhan chỉ vô tình thì hiện tại là khiêu khích trắng trợn.
Triệu Giai Ca ngửi được mùi thuốc súng giữa hai người, không muốn xen vào.
Triệu Giai Ca không mở miệng, Lăng Kha cũng trầm mặc, cô tin vào sức chiến đấu của Thịnh Hoàn Hoàn.
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn chẳng những không bực mình trước lời khiêu khích của Lam Nhan, còn gật đầu tán đồng: “Cô nói rất đúng, hôm nay ai biết trước được chuyện ngày mai, trên đời này có quá nhiều người không biết xấu hổ, biết rõ đối phương đã kết hôn, còn không có đạo đức, không biết liêm sỉ chen chân vào hôn nhân của người khác, thật là làm người ta khó lòng phòng bị.”
Không có đạo đức, không biết liêm sỉ - tám chữ này được dùng quá xinh đẹp, Lăng Kha thật sự muốn võ tay cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Đáng tiếc, hiện tại tụi tiểu tam đều đặc biệt kiêu ngạo, thậm chí rất ngang nhiên.
Chỉ thấy Lam Nhan mặt không đổi sắc: “Lý do ly hôn có trăm ngàn loại, cũng chưa chắc là người khác chen chân, kỳ thật phần lớn là bản thân tồn tại vấn đề, chán ghét lẫn nhau, miễn cưỡng sinh hoạt thì có gì vui chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cho qua: “Tính cách bất hòa cũng được, chán ghét lẫn nhau cũng thế, đều không phải lý do chen chân vào hôn nhân người khác, tam quan của đa số mọi người trên đời này vẫn nhất trí, tiểu tam chung quy sẽ bị nghìn người phỉ nhổ, tôi nói đúng không Lam tiểu thư?”
Lần này Lam Nhan không còn lời gì để nói, giống như nguy biện vĩnh viễn không thắng được chân lý.
Từ đầu đến cuối Thịnh Hoàn Hoàn vẫn giữ nụ cười trên môi, thong dong thản nhiên: “Thời gian không còn sớm, tôi phải trở về, Lam tiểu thư đã là bạn của Lăng Tiêu, không bằng đến nhà tôi ngồi chơi, tôi gả vào Lăng Phủ lâu như thế mà vẫn chưa thấy cô đến nhà bao giờ, chẳng lẽ là ghét bỏ Lăng gia không đủ lớn?”
Cuối cùng lời này của Thịnh Hoàn Hoàn cũng làm Lam Nhan không trấn định nổi nữa, cô ta nhớ tới lời cảnh cáo của Lăng Tiêu, ý cười trên khóe miệng chợt tắt: “Thịnh tiểu thư nói đùa, hôm nào tôi nhất định sẽ tới cửa chào hỏi”
Nói xong, cô ta bước lên trước một bước, nói khế với Thịnh Hoàn Hoàn: “Chỉ mong khi đó Thịnh tiểu thư còn ở Lăng Phủ”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!