Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, Trần Do Mỹ run run rẩy rẩy nhìn Cố Nam Thành, trên gương mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay tràn ngập áy náy: “Anh Nam Thành, làm sao bây giờ, đều là em không tốt, là em liên luy anh, em là tội nhân...”
Trần Do Mỹ rưng rưng nước mắt, nâng tay lên hung hăng vả vào mặt mình.
Cái bạt tai này đặc biệt vang dội, Cố Nam Thành nghe thôi đã thấy đau lòng, gã bước nhanh tới, ôm chặt lấy Trần Do Mỹ đang lung lay sắp đổ: “Đừng như vậy Tiểu Mỹ, em không có sai, người sai là anh.”
Trần Do Mỹ đẩy Cố Nam Thành ra, nhu nhược đáng thương mà khóc: “Không, đều do em, anh Nam Thành, anh mau trở về đi, trở về giải thích với chị Nam Tầm, hứa với chị ấy sau này không ngó ngàng đến em nữa, chị ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh”
Nhìn Trần Do Mỹ khóc như hoa lê dính hạt mưa, sao Cố Nam Thành lại nhãn tâm làm vậy được?
Trần Do Mỹ tự trách: “Sao em lại làm ra chuyện này, biết anh đã kết hôn, biết anh và chị Nam Tâm đã có con, sao em có thể làm ra chuyện này, anh Nam Thành, em là tội nhân.”
Cố Nam Thành lại ôm lấy Trần Do Mỹ: “Đừng nói nữa, một cây làm chẳng nên non, là anh tự nguyện, không có ai ép anh. Tiểu Mỹ em đừng lo, ở lại đây dưỡng thương cho tốt, chuyện khác giao cho anh tới xử lý.”
Trần Do Mỹ lắc đầu: “Không, em không thể ở lại đây, em muốn dọn về nhà, anh Nam Thành, anh đi đi, về sau đừng quan tâm đến em nữa, trở về xin chị Nam Tầm tha thứ cho anh, sống hạnh phúc với chị ấy, còn em... Anh hãy quên em đi!”
“Em có thể đi nơi nào? Đi tìm người anh không nên thân và người mẹ chỉ biết có tiền của em, sao. anh yên tâm giao em cho họ được?” Cố Nam Thành thực giận dữ: “Còn nữa, anh không trở về xin Nam Tâm tha thứ, cô ta muốn sống tiếp thì sống, không muốn thì thôi.”
Trần Do Mỹ nghe xong thì bất lực khóc thút thít: “Nhưng nếu em tiếp tục ỷ lại vào anh thì sẽ thành tội nhân chen chân vào cuộc hôn nhân của anh, em không muốn như vậy.”
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn ở chỗ này, nghe thấy Trần Do Mỹ nói thế thì sẽ nhổ nước bọt vào mặt cô ta, làm kỹ nữ mà còn muốn lập bàn thờ trinh tiết, nếu không muốn như vậy thì còn ở bên Cố Nam Thành làm gì?
Chỉ tiếc Cố Nam Thành lại không nhìn thấu được đóa bạch liên này.
Gã nói: “ đã tồn tại vấn cho dù hôn nhân tan vỡ cũng không liên quan đến em, đừng tự trách nữa Tiểu Mỹ” Cố Nam Thành ôm chặt lấy cô gái nhu nhược đáng thương không buông tay: “Nếu anh là người đàn ông đầu tiên của em thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, trong khoảng thời gian này phải để em chịu thiệt trước, chờ anh xử lý xong mọi chuyện thì chắc chắn sẽ để em quang minh chính đại đứng bên cạnh anh.”
Cuộc hôn nhân của anh và Nam Tâm
Trần Do Mỹ nhìn gã bằng ánh mắt phức tạp: “Em... Thật sự có thể chứ?”
Cố Nam Thành gật đầu: “Đương nhiên, trừ phi em không muốn.”