Sau khi ăn xong, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến phòng Thịnh Xán, năm chặt tay ông, nhìn gương mặt ngủ say yên bình đó, cô nhịn không được nói: “Ba, ba muốn ngủ tới khi nào, vì sao còn chưa tỉnh lại?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cảnh trước kia Thịnh Xán nghiêm khắc dạy dỗ mình, hốc mắt cay cay: “Ba, con rất hối hận năm đó không nghe lời ba, nếu thời gian có thể quay ngược, con nhất định sẽ là đứa con gái làm ba kiêu ngạo.”
Nếu thời gian có thể quay ngược, cô nhất định sẽ không để mình sống hèn nhát như thế.
Trước kia Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt không muốn xa rời Mộ Tư, cảm thấy chỉ cần có anh ta thì cô không cần học cái gì, chỉ ở nhà sinh con nuôi dạy con cho anh, anh sẽ là bến cảng ấm áp an toàn nhất của cô và bọn nhỏ.
Sau này cô mới biết được, người mà cô có thể dựa vào vô điều kiện, trừ ba mẹ yêu thương mình ra thì chỉ còn bản thân.
Nhìn Nam Tầm đi, Cố Nam Thành đã từng yêu cô ấy điên cuồng, không quan tâm trong nhà phản đối mà kiên quyết cưới cô.
Cố phu nhân không thích Nam Tâm, Cố Nam Thành liền dẫn Nam Tâm dọn ra ngoài ở, mấy năm nay không để cô ấy chịu chút tủi nhục nào ở Cố gia.
Nhưng hiện tại thì sao?
Lòng người dễ thay đổi!
Tình cảm cũng không chịu nổi khảo nghiệm!
Cho nên đừng trông mong có thể dựa vào ai, kỳ thật từ đầu đến cuối chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ khi bản thân mạnh lên, có tự tin thì mới sống tốt được.
Thịnh phu nhân đứng ở cửa nghe những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn thì hốc mắt không khỏi đỏ lên: A Xán anh nghe không, rốt cuộc con gái cưng của chúng ta cũng trưởng thành rồi!
Thịnh Hoàn Hoàn nói chuyện với Thịnh Xán một lát rồi trở về phòng, liền thấy điện thoại đặt ở đầu giường, là Lăng Tiêu để lại lúc rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn mở điện thoại ra, bên trong có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có của Cố Bắc Thành, Đường Nguyên Minh, Hàn phu nhân...
Thịnh Hoàn Hoàn gọi lại cho Hàn phu nhân.
Lúc này Hàn Tín phu nhân đang trên đường chạy tới sân bay, nhận được điện thoại của cô làm bà rất vui: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô cũng gọi cho tôi:
“Hàn phu nhân, ngày đó thực xin lõi, vốn định dẫn mọi người đi chơi một ngày, không ngờ cuối cùng lại tan rã trong không vui.”
Hàn phu nhân cười nói: “Cô không cần xin lỗi, ngày đó chúng tôi chơi thực vui vẻ, cảm ơn cô Hoàn Hoàn, đã thật lâu chúng tôi không điên cuồng như vậy, cảm thấy mình như về tới lúc trẻ, đáng tiếc hiện tại phải đi về.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Lần sau lúc bà tới Hải Thành, tôi nhất định sẽ dẫn mọi người đi chơi cho đã”
“Quyết định vậy đi...”
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, cuối cùng mới lưu luyến không rời mà cúp máy.
Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn mở phần mềm chat ra, trả lời Cố Bắc Thành một câu mạnh khỏe, cũng hỏi về chuyện buổi tối hôm trước.
Lúc này cô mới biết, thì ra sau khi mình uống say, Vinson xuất hiện, nhưng người mang cô đi lại là Đường Nguyên Minh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới Vinson bị Lăng Tiêu điều đi, vì thế gọi điện thoại cho anh, mới biết được ngày đó xe anh bị người ta đụng phải, mà Đường Nguyên Minh cũng không đưa cô về Lăng gia, mất liên lạc một thời gian mới mang cô về Thịnh gia.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe những việc này có chút đau đầu: “Vậy sau đó là ai đưa tôi về?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!