Nhưng sắc mặt Lăng Tiêu thật sự không tốt, khí thế lại rất mạnh, người thường căn bản không có dũng khí nhìn thẳng vào hắn.
“Lăng Tiêu, sao con lại tới?” Thịnh phu nhân thật không ngờ Lăng Tiêu sẽ xuất hiện vào thời điểm này, Đường Nguyên Minh còn đang trong phòng Thịnh Hoàn Hoàn.
Cũng may Thịnh phu nhân thấy nhiều việc đời, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Lăng Tiêu gật đầu với Thịnh phu nhân và Đường lão thái thái, ánh mắt sắc bén nhìn quanh Thịnh gia một vòng.
Bạch quản gia vội cười nói: “Thiếu gia nhà tôi lo lắng cho thiếu phu nhân, đặc biệt gác lại chuyện đang làm để lại đây thăm, thiếu phu nhân đâu, sao không có ở đây?”
Thịnh phu nhân nói: “Hoàn Hoàn đang nghỉ ngơi trên lầu, hai người ngồi xuống uống ly trà trước, tôi lên lầu gọi nó.”
Lăng Tiêu lại nói: “Không cần, con tự đi lên”
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu đã đi nhanh lên lầu.
Bạch quản gia lo lắng nên cũng đi theo phía sau hắn.
Thịnh phu nhân u sầu nhìn về phía Đường lão thái thái: “Trời sinh tính tình Lăng Tiêu lạnh nhạt đa nghị, tôi sợ...”
Đường lão thái thái cười cười, vẫn rất tự tin thong dong: “Yên tâm, tôi tin cách làm người của Minh Nhi, nó tuyệt đối không làm ra hành động khác người gì với Hoàn Hoàn.”
Trên thực tế Đường Nguyên Minh đã biết ngay khi Lăng Tiêu bước vào Thịnh gia, anh có xuất thân quân nhân, cảm giác và độ nhạy bén cũng là dạng hiếm có ngàn dặm mới tìm được một trong quân đội, dù là gió thổi cỏ lay gì cũng không trốn thoát hai tai của anh.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Đường Nguyên Minh thong dong thả tay Thịnh Hoàn Hoàn vào trong chăn, lấy điếu thuốc ra rồi tao nhã bậc lửa.
Trong quân đội không cho phép hút thuốc, nhưng gần đây Đường Nguyên Minh thật không muốn xa rời thứ này.
Lăng Tiêu đi tới cửa liền thấy Đường Nguyên Minh ngồi cách giường chừng 1 mét, gương mặt tuấn tú kia hướng về cửa, hiển nhiên là đang đợi hắn.
Ánh mắt Lăng Tiêu lướt qua gương mặt anh, dừng lại trên Thịnh Hoàn Hoàn đang nằm phía sau anh, chỉ thấy hai mắt cô nhắm nghiền, toàn thân chỉ có cái đầu lộ ra khỏi chăn.
Lăng Tiêu cũng không nói gì, chỉ bước vào phòng ngủ.
Đường Nguyên Minh cong cong khóe miệng, thong dong dụi tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Tiêu: “Vẫn luôn muốn hẹn anh ra gặp một lần, không ngờ lại gặp được trong tình cảnh này.”
Lăng Tiêu nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt mang theo khí lạnh thấu xương: “Không cần thiết.”
“À? Lăng thiếu còn chưa biết tôi muốn nói gì thì sao lại nói là không cần thiết?”
Đường Nguyên Minh buông chân dài xuống muốn đứng lên, lúc này có một bàn tay đặt trên bờ vai anh, ấn anh ngồi trở về ghế.
Lăng Tiêu cúi người, lạnh lão nói bên tai anh: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết, tôi khuyên tốt nhất Đường đại thiếu gia nên dẹp bỏ những tâm tư không nên có đó, mơ ước một người phụ nữ có chồng rất mất mặt”
Một tia tức giận đáng sợ xẹt qua đáy mắt Đường Nguyên Minh, bàn tay nắm lấy tay vịn chợt siết lại, sau đó chậm rãi mở ra, giọng nói rất bình tĩnh: “Như thế là không bàn được?”
Lăng Tiêu cười lạnh: “Dùng toàn bộ Đường gia để đổi, anh đổi không?”
Lấy toàn bộ Đường gia để đổi, chắc cả Hải Thành chỉ có Lăng Tiêu dám nói ra lời này.