Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chuyển họng súng về phía Lệ Hàn Tư.
Đường Nguyên Minh tránh né trên những cái máy gần đó, họng súng cũng nhắm vào Lệ Hàn Tư.
Rất nhanh Lệ Hàn Tư đã bị trong ngoài giáp công, không thể không từ bỏ vị trí này, mượn dùng hoàn cảnh hỗn độn của nhà xưởng để lui vào bên trong, tập hợp với đồng đội.
Cố Bắc Thành và Nam Tâm thuận lợi tiến vào.
Đường Nguyên Minh: “Hàn phu nhân, Lâm Mạt, hai người phối hợp ở bên ngoài, những người còn lại tiến vào.”
“Được” Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha lần lượt tiến vào.
Đám người Lệ Hàn Tư đã từ bỏ cửa ải thứ nhất, lui đến phân xưởng thứ hai, sẵn sàng phòng thủ.
Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành hiểu tình hình bên trong nhất, vì thế Đường Nguyên Minh giao quyền chỉ huy cho bọn họ.
Cố Bắc Thành: “Bên trong còn sáu người, tôi có thể đoán được đại khái vị trí của Lệ Hàn Tư và Trần Uy, bốn cô gái còn lại thì không đáng sợ”
Nói xong, anh ta quay đầu: “Tống Minh Triết, anh và Lăng Kha đi vào trước.”
Lăng Kha khóc không ra nước mắt: “Vì sao làm bia ngắm luôn là em.”
Cố Bắc Thành: “Nếu không thì em đánh cận chiến?”
Lăng Kha lập tức lắc đầu: “Không, thôi em làm bia ngắm đi!”
Nói giỡn, cái thân thể bé nhỏ này của cô mà chơi cận chiến với người ta á? Chơi ba tuyệt chiêu xé, cào, căn của phụ nữ à?
Không, ở trước mặt Lệ Hàn Tư, cô phải làm một cô gái tao nhã tinh xảo, cô thà làm một bia ngắm bị một phát giải quyết cũng không làm người đàn bà đanh đá.
Ít nhất cô còn có thể chọn một tư thế ưu nhã mà ngã xuống đất.
Trong phân xưởng, không khí đặc biệt áp lực, Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ nắm chặt súng trong tay, nghe nói đạn màu bản lên người cũng rất đau.
Triệu Giai Ca và Lệ Hàn Tư đứng chung một chỗ, cũng không sợ hãi.
Thái độ của Trần Uy rất tản mạn, căn bản chẳng có hứng thú lắm.
Mà Trần Do Mỹ có vẻ hơi mất tập trung.
Lăng Kha và Tống Minh Triết ngoài cửa nhìn nhau, thấy chết không sờn mà vọt vào bên trong, giơ súng trong tay lên càn quét loạn xã.
Sắc mặt Lệ Hàn Tư trầm xuống: “Nổ súng.”
Rất nhanh hai người đã trúng đạn.
Lăng Kha nhẹ nhàng thở ra, trúng hai phát súng là có thể nằm xuống rồi.
Từ từ, cái quỷ gì, vì sao cô không thể ngã xuống, là ai, tên chết tiệt nào nắm cổ áo cô vậy?
Cô quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt bảnh trai của Cố Bắc Thành.
“Phanh phanh phanh” trúng một phát lại một phát, Lăng Kha tức sắp hộc máu, Cố Bắc Thành lại coi cô là tấm chăn thịt người: “Cố Bắc Thành, tôi x cm anh”
Cố Bắc Thành cười lạnh: “Em dám à?”
Lam Tiếu nhìn Trần Phỉ Phỉ bị bắn trúng bên cạnh lộ ra vẻ mặt đau đớn che ngực lại, tay cũng đang run rẩy: “Phỉ Phỉ, cô không sao chứ?”
Trần Phỉ Phỉ mặt tái nhợt lắc lắc đầu: “Không, không có gì!”
Đánh trúng chỗ đó, đau quá!
Lam Tiếu thấy Trần Phỉ Phỉ nhíu chặt mày, đang nghĩ sắc mặt khó coi như thế mà còn nói không có gì, nhất định rất đau. Sau đó trên người cô ta cũng liên tục ăn ba phát, đầu tiên là cánh tay, tiếp theo là chân, cuối cùng cũng là ngực.
“A... Đau quá.” Phản ứng của Lam Tiếu giống y như Trần Phỉ Phỉ, mặt vặn vẹo che ngực lại, tiếp. theo liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn cười thật tà ác.
Lam Tiếu cần răng: “Là Thịnh Hoàn Hoàn, con tiện nhân này cố ý.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!