Là Tống Minh Triết và Trần Uy trong đội của Nam Tầm, hai người vừa nhìn thấy Triệu Giai Ca và Trần Do Mỹ thì mắt đã đăm đăm.
Chỉ thấy Triệu Giai Ca và Trần Do Mỹ đều thay áo ngụy trang, dây lưng thít chặt vòng eo mảnh khảnh của các cô, màu xanh lục làm da họ trông càng trắng nõn sáng ngời, khuôn mặt tinh xảo được mũ giáp bảo vệ càng có vẻ xinh xắn thanh tú, không khỏi làm đàn ông sinh ra ý muốn bảo vệ.
Nhưng nói thật, bọn Thịnh Hoàn Hoàn không thua kém đám người Triệu Giai Ca chút nào cả. Đáng tiếc các cô đã là hoa thơm có chủ, Tống Minh Triết và Trần Uy đâu dám nhắm vào.
Vợ chồng Hàn Tín không biết nguyên do trong đó nên cũng gật đầu tán đồng. Dạng hoạt động ngoài trời này đương nhiên càng nhiều người càng vui rồi.
Đường Nguyên Minh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, ý là anh nghe theo ý cô.
Đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không đồng ý, Trần Do Mỹ là khúc mắc của Nam Tầm, tổ đội với một đám người đáng ghét thì không phải tự làm mình bực mình sao?
“Nếu mọi người đều đồng ý, vậy tổ đội đi!" Là giọng của Nam Tầm: “Bên kia còn thiếu người, Trần Uy, anh qua đó đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn kinh ngạc nhìn về phía cô ấy, Nam Tầm gật gật đầu với cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hiểu ra, Trần Do Mỹ tự đưa tới cửa tìm đánh, bỏ lỡ cơ hội tốt như thế thì Nam Tầm sẽ hối hận cả đời.
Mặt Trần Uy lập tức trầm xuống: “A? Không, không phải rút thăm tổ đội sao?”
Anh ta đi qua không phải chờ bị đánh sao?
Tạm thời không đề cập tới thực lực của mấy người đàn ông Lệ Hàn Tư và Lăng Phi như thế nào, chỉ bàn về Nam Tâm và Thịnh Hoàn Hoàn, làm bạn từ nhỏ với các cô, Trần Uy biết quá rõ rồi.
Một người có xuất thân trường quân đội, một người từng cầm vô số cúp xạ kích. Mà đoàn người Triệu Giai Ca chỉ là gối thêu hoa được cái đẹp mã thôi!
Nam Tầm lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Thế nào, không muốn?”
Trần Uy khóc không ra nước mắt: “Vì sao không cho Lăng Kha đi? Tôi thấy cô ấy rất muốn qua đó.”
Lăng Kha lập tức kéo ra khoảng cách với đoàn người Lệ Hàn Tư, cũng liên tục xua tay và nói: “Không, tôi không muốn”
Bảo cô chung đội với đám kỹ nữ trà xanh này, muốn làm cô ghê tởm chết à!
Lúc này ánh mắt sắc bén của Lệ Hàn Tư dừng lại trên mặt Lăng Kha: “Lại đây.”
Lăng Kha nhìn nhìn Lệ Hàn Tư, lại nhìn đoàn người Trần Do Mỹ, lộ ra vẻ khó xử: “Em, em không qua đâu.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất vừa lòng với quyết định của Lăng Kha, xem ra cô ấy còn chưa hoàn toàn bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, biết qua đó chỉ còn đường bị ăn đánh.
Nam Tầm: “Lăng Kha, lại đây.”
Lăng Kha lại nhìn Lệ Hàn Tư một cái, vội chạy tới phía sau Nam Tầm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!