Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Chị Nam Tâm, nếu chị còn muốn sống với anh Nam Thành thì nghĩ cách ! để anh về nhà đi, đừng cáu kỉnh với ảnh nữa, như vậy chỉ đẩy anh ấy về hướng Trần Do Mỹ thêm thôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn không dám kể lại những lời nói của Trần Do Mỹ cho Nam Tâm nghe, sợ cô ấy sẽ nhịn không được lao đến Trần gia, hung hăng đánh Trân Do Mỹ một trận.
Đôi tay Nam Tâm năm chặt vô lăng, cả người bị khói mù vây quanh, cực kỳ áp lực.
Cô ấy đột nhiên đạp chân ga, xe lao nhanh về hướng Vũ Yến.
Hồi lâu, bãi tập của Vũ Yến bay lên bụi bặm đầy trời, các nhân viên trừng lớn hai mắt, nhìn hai cô gái cực ngầu ngồi trên xe đua mà nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
Lý Hưng Hoài và Cao Dương nhìn lom lom vào. họ, đây hoàn toàn là trình độ quốc tết
Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tâm lại mang đến bất ngờ cho họ, nhấc lên khát vọng và cảm xúc mãnh liệt trong lòng họ.
Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng khóc không ra nước mắt, con gái bây giờ có chừa chút tôn nghiêm nào cho cánh đàn ông không, hiện tại họ hoài nghi ở lại Vũ Yến là lựa chọn sai lầm!
Có Thịnh Hoàn Hoàn ở đây, họ còn có thể ngẩng đầu lên được sao?
Thịnh Hoàn Hoàn lái mười mấy vòng thì dừng, Nam Tầm lại càng chạy càng mạnh mẽ.
Thịnh Hoàn Hoàn biết Nam Tâm cần phát tiết, hiếm khi nào cô ấy buông được Cố Hoan xuống, hôm nay để cô ấy cần phát tiết cho đã một hồi.
Nam Tâm không nhớ rõ đã bao lâu mình không chạm vào xe đua, từ sau khi có con, cô ấy đã rời xa những trò cô từng đam mê, hoàn toàn trở về gia đình.
Hiện giờ cầm lại vô lăng, tình cảm mãnh liệt trong lòng bùng nổ, làm cô quyến luyến không thôi, đáng tiếc cảm xúc hiện tại của cô thật sự không thích hợp với trò nguy hiểm này.
“Không xong.” Chỉ nghe một tiếng kinh hô, cả chiếc xe của Nam Tầm đã bị lật.
Lăng Kha chân tay luống cuống khó tin nổi: “Sao lại vậy...”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Chị ấy cố ý, cậu lập tức gọi cho Cố Nam Thành đi.”
Nói xong, cô nôn nóng chạy về hướng Nam Tâm.
Mọi người hợp lực kéo Nam Tâm ra khỏi xe, cũng may vết thương không quá rất nghiêm trọng, xe cũng không tổn hại nhiều, có thể thấy được cô ấy tương đối năm chắc.
Nhân viên nâng cô lên cáng, Thịnh Hoàn Hoàn đi theo một mạch ra ngoài, phức tạp mà nhìn Nam Tâm.
Nam Tầm lộ ra ý cười tự giễu với cô, sau đó nhắm mắt lại, hình như không muốn đối mặt với bản thân lúc này.
Cô ấy không muốn xuống nước với Cố Nam Thành, nhưng cô phải chịu thua, bởi vì cô không làm như vậy thì gia đình mà mình cố gắng bảo vệ sẽ tiêu tan.
Hôn nhân hào môn không tùy tâm như người thường, nếu đi đến bước đường ly hôn thì Cố Nam Thành sẽ không giao con cho cô, mà cô tuyệt đối không để cốt nhục của mình gọi người khác là mẹ.
Nam Tâm nhìn rõ mọi chuyện hơn ai khác.
'Trán Nam Tầm bị vỡ, đầu gối cũng bầm tím, vừa được đẩy vào phòng bệnh thì Cố Nam Thành đã hấp tấp chạy đến.
“Thế nào, nghiêm trọng không?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Cố Nam Thành, rốt cuộc cũng không phải trách cứ, nhìn ra được gã cũng lo lắng.
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời gã, khi Cố Nam Thành muốn vào phòng bệnh lại ngăn cản: “Nói chuyện đàng hoàng đi, chị ấy cố ý, bởi vì chị ấy không biết phải đối mặt với anh của bây giờ như thế nào:
Cố Nam Thành giật mình, trầm mặc đứng đó vài giây.