Thấy Hàn phu nhân tức đến hốc mắt đỏ bừng, Hàn Tín còn đặc biệt gọi điện thoại mắng Mộ Tư một trận.
Hàn phu nhân đứng bên cạnh cả giận quát: “Cặn bã, cậu là thứ cặn bã, Hoàn Hoàn yêu cậu như vậy, vì sao cậu lại làm tổn thương cô ấy?”
“Mộ Tư, cậu là thằng ngốc, cậu chắp tay nhường người phụ nữ của mình cho người khác, cậu hối hận cũng đáng đời...”
Lúc này Mộ Tư đang đau khổ nằm trên giường, trên người anh ta mọc rất nhiều rôm, vừa đau vừa ngứa, đặc biệt khó chịu.
Nhưng chút đau đớn này lại không mãnh liệt bằng những lời nói của Hàn phu nhân. Câu nói của bà như một con dao hung hăng thọc vào trái tim Mộ Tư, máu chảy không ngừng.
Sau khi cúp điện thoại, đã không còn tiếng mắng tức giận của Hàn phu nhân, bốn phía trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, giống như nơi nơi đều trở nên trống rỗng.
Lúc này đã là đêm khuya, Bạch Tuyết đã ngủ rồi.
Mộ Tư cào những nốt đỏ trên người, nhớ tới dáng vẻ bận trước bận sau trước kia của Thịnh Hoàn Hoàn khi còn ở bên mình, hốc mắt anh ta đột nhiên đỏ lên.
Hàn phu nhân nói rất đúng, anh là thằng ngốc, đã chắp tay nhường người phụ nữ của mình cho người khác, anh chính là thằng đàn ông ngu xuẩn nhất trên đời này.
Rõ ràng cô là của anh, hiện tại lại biến thành của người khác.
Nếu có thể làm lại lần nữa thì tốt biết bao! Anh nhất định sẽ không vứt bỏ cô.
Lúc này trong lòng anh vang lên một giọng nói: “Hiện tại quay đầu lại còn kịp, cô ấy yêu mày như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho mày”
Tiếp theo lại vang lên một giọng nói khác: “Hiện tại quay đầu lại thì Bạch Tuyết phải làm sao bây giờ?”
“Bồi thường cho cô ta, người mày yêu là Thịnh Hoàn Hoàn, cô ấy ở bên cạnh Lăng Tiêu cũng không được hạnh phúc, cô ấy cần mày bảo vệ.”