Qua thật lâu, giọng nói quen thuộc kia mới vang lên lần nữa, mang theo lạnh lùng và xa cách làm anh ta cảm thấy xa lạ: “Yên tâm, tôi sẽ đi.”
Nhưng lần này không còn vì anh nữa.
Mộ Tư nghe thấy Thịnh Hoàn Hoàn trả lời thì lập tức gửi địa chỉ cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không nói gì, trực tiếp tắt điện thoại đi.
Sau khi đầu bên kia cúp máy, qua thật lâu Mộ Tư mới buông di động xuống khỏi bên tai.
Anh ta lật điện thoại qua, chỉ thấy trên đó dính một lớp hơi nước, đó là mồ hôi thấm ra từ lòng bàn tay anh.
Mộ Tư chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh gọi cho Thịnh Hoàn Hoàn mà lại khẩn trương đến đổ mồ hôi tay.
Cô nói, cô sẽ đến.
Khóe miệng Mộ Tư không khỏi nhếch lên: Cô nói, cô sẽ đến.
Cửa sổ sát đất phản chiếu gương mặt anh, anh thấy rõ dáng vẻ lúc này của mình hưng phấn như một đứa trẻ.
Mộ Tư cứng đờ, duỗi tay sờ sờ vào bản thân trong gương, nụ cười từ từ đọng lại trên gương mặt tuấn tú...
Mà Thịnh Hoàn Hoàn thì sao, sau khi cúp điện thoại ba phút, cô đi xuống giường, bước từng bước về hướng phòng tắm.
Một giờ sau, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chính mình trong gương, vừa lòng cất son môi đi.
Kỳ thật nghĩ nhiều vô dụng, cứ làm chính mình là được, cần gì lo sợ không đâu. Chuyện quá khứ không ai có thể thay đổi, vậy thuận theo tự nhiên đi.
Còn chuyện Lăng Tiêu tức giận...
Cuối cùng sẽ có cách dỗ dành hẳn thôi!
Chuẩn bị xong mọi thứ, Thịnh Hoàn Hoàn gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu, nói cho hắn biết cô đã chuẩn bị xong, sắp ra khỏi cửa.
Tin nhắn này không được Lăng Tiêu đáp lại.
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, cầm lấy túi xách ra cửa.
Lúc 6h50, Thịnh Hoàn Hoàn lái xe vào một nhà hàng xa hoa, nơi này có vẻ rất cao cấp tao nhã, bố trí giống như khu vườn Hàng Châu, phong cảnh nao lòng, giống như một bức hoạ tuyệt đẹp.
Sau khi dừng xe, Thịnh Hoàn Hoàn lại gửi tin nhăn cho Lăng Tiêu: “Tôi tới rồi, anh ở đâu?”
Lần này Lăng Tiêu đã nhăn trả lời: “Tiến vào.”