“Trần Văn Hưng, ông tính toán như vậy có phải sớm quá không?”
Thịnh Hoàn Hoàn tựa như một con dã thú liều mạng, cũng muốn lôi kéo kẻ địch đồng quy vu tận với mình: "Tốt nhất ông nên nghe cho kỹ, nếu Sam Sam thật sự có chuyện không hay, tôi nhất định sẽ để ông chôn cùng con bé, tôi nói được làm được.”
Dứt lời, cô xoay người muốn rời đi.
Phó Bác đương nhiên sẽ không để cô đi, anh lập tức ngăn trước người cô: "Hoàn Hoàn...”
Bốp!
Thịnh Hoàn Hoàn giơ tay tát Phó Bác một cái, khí thế của cô trở nên vô cùng sắc bén, "Hoàn Hoàn cũng xứng để anh gọi?”
Phó Bác ngẩn người, trong nháy mắt bị cô làm cho chấn động.
Mấy vệ sĩ ngoài cửa nghe được động tĩnh, từ bên ngoài vọt vào.
Phó Bác rất nhanh phản ứng lại, anh ta bị Thịnh Hoàn Hoàn tát một cái, vẻ lấy lòng trên mặt rút đi, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, "Tôi thấy cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Mấy đôi mắt anh ta phân nộ trừng Thịnh Hoàn Hoàn.
Nhìn thế trận này, Thịnh Hoàn Hoàn tuy có chút khiếp. đảm, nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh: "Cha tôi tuy rằng ngã xuống, nhưng Thịnh gia còn chưa ngã, hơn nữa Cố Bắc Thành ở ngay bên ngoài, tôi xem ai dám ngăn cản tôi."
Thịnh Xán vừa ngã xuống nhưng dư uy vẫn còn, mạng lưới quan hệ của Thịnh gia vẫn còn, gia tộc như Thịnh gia ở Hải Thành cũng chỉ tồn tại trên đầu ngón tay, nếu thật sự Cố Hoàn Hoàn không quan tâm mọi chuyện náo loạn hết lên, cuối cùng chỉ là cá chết lưới rách mà thôi.
Phó Bác hiểu rõ điểm này, cho nên đối với Thịnh Hoàn Hoàn vẫn có chút kiêng ky.
Hai người giằng co một lát, cuối cùng Trân Văn Hưng vung tay lên: "Để nó đi đi”
Thần kinh Thịnh Hoàn Hoàn đang căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng, thẳng lưng bước ra ngoài cửa.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, Phó Bác vạn phần không cam lòng nhìn về phía Trần Văn Hưng: "Ông cứ để cô ấy đi như vậy?”
Trần Văn Hưng cười lạnh: "Con vịt chết cứng miệng mà thôi, không tới hai ngày nữa, tôi sẽ bät nó quỳ xuống cầu xin tôi
Đường lui của Thịnh gia đã bị Trần Văn Hưng chặn kín, quan hệ hắc bạch trên dưới của Hải Thành ông ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi, cho dù Thịnh Hoàn Hoàn lúc này có đi cầu Mộ Tư, cũng không làm nên chuyện gì.
Thịnh gia đã là vật trong túi ông ta, ông ta để cho cô giãy dụa hai ngày thì có làm sao?
Trên đường trở về, bánh xe Cố Bắc Thành bị súng săn bản xuyên qua, thiếu chút nữa lao xuống cầu lớn.