Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, từ khi nào mà mày trở nên không quả quyết như thế.
Đôi mắt của Lăng Tiêu ảm đạm, vứt bỏ điếu thuốc trong tay rồi nhấc chân giẫãm tắt nó, ánh mắt nhìn về hướng phòng siêu âm rồi di động đôi chân thon dài bước nhanh về hướng nó.
Mỗi khi đi một bước giống như Địa Ngục Tu La.
Có lẽ do khí thế trên người Lăng Tiêu quá doạ người nên y tá đi tới tay chân mềm nhũn, dụng cụ trên bàn phẫu thuật cũng rớt xuống đất.
"Bịch!" Một thứ băng sắt cứng rắn rớt xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.
Y tá bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội ngồi xổm xuống nhặt, một đôi giày da mới tỉnh bỗng dừng lại trước mặt cô ta.
Y tá từ từ ngẩng đầu, trông thấy gương mặt anh tuấn lạnh lẽo như sương của Lăng Tiêu thì hai chân mềm nhũn, ngã bệt xuống đất: Xong rồi!
Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn vào những vật làm bằng sắt dưới mặt đất. Cái mỏ vịt công kềnh, cây kéo sắc bén, ống kim dài nhọn, cái càng dài 30 cm, cái thìa nạo và ống hút vừa mảnh vừa dài, còn có chừng mười dụng cụ hắn
chưa từng thấy qua, thứ nào cũng phá vỡ tưởng tượng của hẳn.
"Đây là dùng cho ai?" Lăng Tiêu không phát hiện giọng nói của mình đang phát run.
Y tá run rẩy trả lời: “Đây là... Dụng cụ dùng để phẫu thuật phá thai."
Phẫu thuật phá thai?
Lăng Tiêu nhìn những dụng cụ doạ người trên mặt đất, tưởng tượng chúng sẽ lưồn vào thân thể Thịnh Hoàn Hoàn thì khí thế trên người lập tức thay đổi,
thân thể cũng căng chặt.
Lúc này y tá vội vàng quỳ xuống đất thu dọn, nhưng vừa nhặt ống kim lên thì một ngọn gió đã thổi qua tay cô ta, một dụng cụ phẫu thuật bị đá bay.
Y tá bị dọa đến mức năm rạp trên mặt đất, tuyệt vọng chờ "Tu La" tuyên án.
Lại nghe thấy "Tu La” khàn khàn nói: “Đừng mơ luồn những vật này vào thân thể cô ấy." Sau đó y tá nghe thấy tiếng bước chân nặng nề mà nhanh chóng càng chạy càng xa.
Y tá quay đầu nhìn theo bóng lưng Lăng Tiêu, toàn thân đổ mồ hôi lạnh ngồi bệt trên mặt đất: Thật đáng sợ!
Giờ phút này Thịnh Hoàn Hoàn vẫn nằm trên chiếc giường của phòng siêu âm, không biết hai bác sĩ này đang thấp giọng thảo luận cái gì, cô nhìn ngọn đèn
trên đầu, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Qua hồi lâu, một bác sĩ lớn tuổi nói với cô: “Cô nằm lên cái giường bên trong đi, tôi làm kiểm tra giúp cô."
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn vào bên trong, sắc mặt lại càng trắng.
"Cởi quần, nâng hai chân lên." Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa nằm xuống thì bác sĩ lại nói.
Thịnh Hoàn Hoàn cắn môi, sắc mặt trắng bệch nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại, cảm thấy cả người mình bị chôn trong băng tuyết, cô lạnh đến mức toàn thân phát run.
Bác sĩ đứng ở bên cạnh đang đeo găng tay vào.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe những tiếng động nho nhỏ bên cạnh thì không ngừng nói với bản thân: "Thịnh Hoàn Hoàn, ghi nhớ sự nhục nhã và đau đớn này, vĩnh viễn đừng quên..."
"Thả lỏng." Giọng nói của bác sĩ đột nhiên vang lên.