Thấy Lăng Tiêu thờ ơ, Thịnh Hoàn Hoàn vòng qua bên khác rồi mở cửa xe ngồi vào.
Một lát sau Lăng Tiêu cũng bước vào xe. Trên đường hai người không nói một câu nào.
Sản nghiệp của Lăng Tiêu có cả bệnh viện, bệnh viện tư nhân của hăn rất có tiếng ở Hải Thành.
Mãi đến khi dừng xe tiến vào thang máy, Lăng Tiêu mới nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đã sắp xếp bác sĩ phụ khoa tốt nhất, cả quá trình cô sẽ ngủ, không cảm thấy đau đớn gì cả."
Không cảm thấy đau đớn gì cả?
Phải làm thế nào mới không đau đớn đây?
Giờ phút này lòng tôi đau như đao cắt, anh nói với tôi phải làm sao mới không đau?
Không quan tâm giống như anh sao? Tại sao Thịnh Hoàn Hoàn lại muốn Lăng Tiêu thu xếp cuộc phẫu thuật này, chính là sợ mình mềm lòng, đứa nhỏ là của hắn, cô muốn hắn tận mắt nhìn thấy
nó biến mất như thế nào!
Cô nhìn con số trên thang máy mà không đáp lại Lăng Tiêu câu nào, không gian không tính nhỏ hẹp lại khiến người ta cảm thấy ngạt thở. Ở gần Lăng Tiêu thêm một giây cũng làm cô cảm thấy không thở nổi.
Cho nên thang máy vừa mở ra thì Thịnh Hoàn Hoàn đã không kịp chờ đợi đi ra ngoài, tầng lầu to lớn hoàn toàn yên tĩnh, trừ mấy y tá và hai bác sĩ mặc áo blouse trắng ra thì không thấy một bệnh nhân nào.
Thịnh Hoàn Hoàn biết đây là sắp xếp của Lăng Tiêu, vì cuộc phẫu thuật này mà hắn dọn sạch cả tầng lầu.
Bác sĩ trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu thì lập tức nghênh đón: “Lăng tổng, Thịnh tiểu thư."
Lăng Tiêu nhìn chăm chằm bên mặt Thịnh Hoàn Hoàn chốc lát, thấy cô không buồn nhìn mình lấy một cái thì mới dặn dò hai bác sĩ: “Mang Thịnh tiểu thư đi kiểm tra, mau chóng thu xếp phẫu thuật."
Bác sĩ gật đầu rồi nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tiểu thư mời."
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì, cũng không quay đầu lại đi theo bác sĩ bước vào phòng siêu âm, bác sĩ đằng sau nói với y tá trưởng một câu "Bắt đầu chuẩn bị đi”, sau đó cũng bước vào phòng siêu âm.
Cánh cửa đóng lại trước mặt Lăng Tiêu.
Y tá bên ngoài cũng bắt đầu làm việc lu bù, bởi vì biết thân phận của Lăng Tiêu nên có một hai người mang lòng riêng len lén nhìn về hướng hắn.
Nhưng rất nhanh các cô đều tránh đi thật xa, bởi vì khí thế của Lăng Tiêu quá mạnh quá đáng sợ, các cô còn muốn sống!
Lăng Tiêu tựa vào cửa phòng siêu âm, nghe thấy bác sĩ nói với Thịnh Hoàn Hoàn bên trong: “Nằm xong, vén áo lên đến ngực."
Lăng Tiêu móc một gói thuốc từ trong túi ra, mấy ngày nay hắn luôn không rời khỏi thứ này.
Mỗi một giây chờ đợi đều dày vò, hắn rút một điếu ra từ gói thuốc, vừa đặt lên môi lại lấy xuống rồi bắn nó văng đi thật xa.
Tiếp đó hắn lại nghe tiếng nói của bác sĩ truyền đến từ bên trong: “Trước đó có phá thai lần nào chưa?”
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Chưa.” Bác sĩ lại hỏi: “Đây là lần đầu cô mang thai?"
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát, khi mở miệng giọng nói đã hơi khàn khàn: “Vâng, đây là đứa con đầu tiên của tôi."
Tiếng nói bên trong ngừng lại, nhưng trong đầu Lăng Tiêu lại vang lên câu nói sau cùng của Thịnh Hoàn Hoàn:
"Đây là đứa con đầu tiên của tôi."
"Đứa con đầu tiên..."
Nhiều lần lặp lại, đến cuối cùng câu nói này trở nên càng hoàn chỉnh: "Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta."
"Đây là đứa con đầu tiên của tôi và Đường Nguyên Minh."
Câu nói này vang lên trong đầu hắn nhiều lần, khiến đầu hắn ù lên như nổ tung, hắn rời khỏi vị trí làm mình không thở nổi này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!