Sau khi chạy xe ra khỏi đài truyền hình, trong xe an tĩnh lại.
Cố Bắc Thành nói: “Vừa rồi anh trông thấy Lăng Tiêu."
Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, không muốn nói về hắn.
Trong xe lại yên lặng lại, Nam Tâm thò tay qua thì phát hiện tay Thịnh Hoàn Hoàn rất lạnh: “Hoàn Hoàn, em lạnh không?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, trở tay nắm tay Nam Tâm rồi đột nhiên nói một câu: “Chị Nam Tâm, em muốn đi Melbourne chung với chị."
Nam Tầm nhướng mày: “Được, khi không thi đấu thì chúng ta đi dạo phố mua sắm, tóm lại chơi chán rồi trở lại."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Được.” Cố Bắc Thành nghe xong thì lộ vẻ tiếc nuối mà nói: “Em còn phải đi làm." Nam Tầm nói: “Cố lên Bắc Thành, em nhất định không thua kém anh mình."
Thịnh Hoàn Hoàn trêu ghẹo nói: “Kỳ thật chị Nam Tâm muốn nói anh hãy. giành Cố Thị từ tay anh mình."
Nam Tầm đầu hàng: “Chị không làm chuyện hướng dẫn anh em người ta đấu đá."
Cố Bắc Thành cười nói: “Em chỉ coi như chị dâu muốn em đại nghĩa diệt thân, không để phần thuộc về Hoan Hoan rơi vào tay Trần Do Mỹ."
"Đừng, Hoan Hoan không liên quan gì đến Cố gia nữa, con gái chị không cần đồ của Cố gia, Cố gia có gì thì mẹ con chị cũng không thiếu."
Hiện tại Nam Tầm thật sự không thiếu tiền, cô làm Hacker nhận một nhiệm vụ kiếm được không ít tiền thuê, cô sẽ quản lý tài sản, thực hiện đầu tư, hiện tại không cần dựa vào ai thì hai mẹ con vẫn sống rất vui vẻ đầy đủ.
Cô chưa bao giờ mơ tưởng thứ thuộc về Cố Nam Thành, nếu không lúc trước. sẽ không ép gã cắt đứt quan hệ cha con với Hoan Hoan, cô không muốn có chút liên hệ nào với Cố gia nữa.
'Trên đường họ cứ trêu ghẹo nhau, rất nhanh đã trở lại Thịnh gia.
Trông thấy người đàn ông đứng ngoài cổng, trong xe lại khôi phục yên tĩnh, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Nam Tầm và Cố Bắc Thành: “Hai người đi vào trước đi."
Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe, mặt không cảm xúc nhìn người đàn ông tựa vào chiếc Bugatti mà hỏi: “Lăng tiên sinh, còn có chuyện gì sao?”
Lăng Tiêu chậm chạp không mở miệng, cả người được bao phủ dưới ánh trăng, ngũ quan trong màn đêm thật thâm thúy thần bí.
Kỳ thật Lăng Tiêu cũng không biết tại sao mình lại tới đây, đại khái là vì sự không cam lòng trong lòng, hắn muốn đến xem cô, nhưng khi gặp mặt lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Không có chuyện sao? Vậy tôi không tiếp được." Thịnh Hoàn Hoàn thấy hắn chậm chạp không nói lời nào thì bước nhanh vào cổng.
Lăng Tiêu đưa tay kéo cô lại rồi thốt ra: “Khi nào đi bỏ đứa nhỏ?" Mặc dù đã quyết định, nhưng nghe thấy Lăng Tiêu không kịp chờ đợi muốn cô phá thai như vậy thì trong lòng vẫn không khống chế được nhói đau: “Nếu anh không chờ đợi được thì sáng ngày mai đi, phẫu thuật do anh thu xếp."
Kỳ thật hắn không có ý này.
Trái cổ của Lăng Tiêu lăn lộn, lại không giải thích được câu nào: “Được, mai sáng tôi tới đón cô."
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà rút tay khỏi lòng bàn tay hẳn rồi không quay đầu lại bước vào Thịnh gia.
Lăng Tiêu nhìn theo bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn, cái gai cắm trong ngực lại phát đau.
Ngày mai, ngày mai tất cả sẽ kết thúc! Đêm nay Nam Tầm không trở về, cô ấy ở lại với Thịnh Hoàn Hoàn.
Khi hai người nằm trên giường, Thịnh Hoàn Hoàn hỏi Nam Tâm một câu: “Chị Nam Tầm, chị có hối hận sinh ra Hoan Hoan không?"
Nam Tầm trầm mặc một lát mới nói: “Hối hận, nếu lúc trước biết chị và Cố Nam Thành sẽ đi đến bước này thì chị sẽ không sinh nó ra. Chị và Cố Nam Thành ly hôn đả kích nó rất lớn, chị có làm sao cũng không bù đắp lại được."
"Hiện tại chị không dám tưởng tượng chờ Trần Do Mỹ sinh con, Hoan Hoan trông thấy cha của nó dẫn một đứa nhỏ anh ta sinh ra với người phụ nữ khác thì